
ừa lúc mọi người, nhất loạt đưa mắt nhìn về phía Tuấn. Xong! Tìm ra thủ phạm! Quả này thằng nhóc chết chắc! Tuấn ngơ ngác nhìn mọi người, tôi nhận ra nó bắt đầu cuống, và rồi cuống quá hóa liều, nó đưa tay chỉ về phía … tôi:
“Chị Linh xui em!”
Mọi âm thanh trong phòng tập bắt đầu im bặt, hoặc là tôi không nghe thấy gì nữa, ngay khi ánh mắt anh Dương quét qua tôi. Tôi ngẩn người ra nhìn, vẫn còn đang tiêu hóa từng từ, từng chữ Tuấn nói. Tôi xui Tuấn á? Xui cái gì cơ? Mà có phải đang nói về chuyện của anh Dương và Hoàng không? Ế, không…
Rầm.
Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên bên tai tôi. Là anh Dương. Vì quá tức giận nên anh bỏ về và đóng sầm cửa ra như thế. Tôi vẫn ngồi đần mặt ra, nhìn theo cánh cửa phòng còn đang đung đưa. Này, này! Thế này thì hóa ra, tôi thành kẻ tội đồ sao?
“Chị Linh ơi em xin lỗi!”
Tôi nghe thấy tiếng Tuấn vang lên sau lưng mình. Tôi quay lại nhìn mọi người, gương mặt vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn chưa hiểu hết chuyện gì xảy ra. Sao thằng Tuấn nó lại…
“Tại em nghĩ anh Dương sẽ không giận chị nên mới_”
“Gì mà không giận? Chỉ có anh Hoàng thì “anh già” mới không giận thôi!”
Uyên ngắt lời Tuấn. Tôi thấy con bé còn định nói gì, nhưng Hoàng đã ngay lập tức hét lên.
“NÓI CÁI GÌ ĐẤY?”
“Hoàng ngoan của chị!” – Kim khoác vai Hoàng, giữ cho nó không nổi điên lên, rồi tiếp tục nói, giọng nó đầy vẻ thông cảm – “Kể chị nghe, chuyện gì xảy ra!”
“Tôi điên với mấy người mất! Các người đang nghĩ cái gì thế hả? Linh! Minh oan cho em!”
“Xì! Nói với Kim này, Linh ngơ luôn rồi, nó không biết gì nữa đâu!”
“Cái đấy là của chị Quỳnh Chi tặng anh Dương mà! Tại sao mấy người dám dựng chuyện lên như thế hả??????????????????????????”
“Ai ai? Quỳnh Chi tặng anh Dương á? Thật á?” – Ngay sau khi Hoàng dứt lời, thì cả chục cái “loa” phóng thanh trong phòng tập đều đồng loạt vang lên. Tôi thì vẫn chưa đủ tỉnh táo để hùa theo mọi người, nhưng gương mặt tôi hiện tại cũng đang sửng sốt lắm rồi.
“Ai đùa với mấy người!”
“Vậy sao anh lại cầm, rõ ràng em thấy anh Dương đưa cho anh cơ mà!”
“Thấy cái gì mà thấy? Đừng có “ăn không nói có” nhé! Vợ chồng hai người lục túi tôi thì có?” – Hoàng tiếp tục gắt lên với Tuấn và Uyên – “Anh Dương nhờ tôi cầm hộ. Nhưng mà… nhưng mà…”
“Nhưng mà có đứa muốn chiếm làm của riêng, thấy thằng Dương say liền lợi dụng cơ hội mang về chứ gì?”
Anh Khánh thở dài, tay miết miết màn hình điện thoại để … xóa status vừa up lên đêm hôm qua. Định xóa dấu viết sao “đại ca” ơi? Dù gì thì anh Dương cũng đọc hết rồi mà.
“Chị Linh ơi!”
Lúc này, Tuấn với Uyên mới quay sang tôi, hai đứa nó tin vào câu “đánh người chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại” hay sao? Tôi ngước nhìn Tuấn và Uyên, rồi quay sang nhìn mọi người, ai nấy cũng đều nhìn mình chằm chằm. Tệ thật, lúc này tôi không nén được tiếng thở dài.
“Hoàng này!”
“…Dạ!”
“Chị thà nghe đó là socola của anh Dương tặng em…”
… còn hơn biết đó là của chị Quỳnh Chi tặng anh ấy
Chiều về, tôi tạm biệt mọi người, kể cả Kim, nói dối là My gọi có việc. Lúc này tôi muốn gặp anh Dương, nhưng lại sợ khi nhìn thấy tôi, thậm chí là nghe giọng tôi qua điện thoại, cũng khiến anh nổi điên lên. Điều này cũng dễ hiểu lắm chứ, đường đường là con trai một trăm phần trăm, lại bị đám bạn thân rêu rao, “dìm hàng” một cách vô cùng phũ phàng trên Facebook, thì quá khó để chấp nhận. Nhất là đám người trong S.I.U, Facebook có hàng nghìn bạn nữa cơ chứ! Ban đầu tôi định tìm anh để thanh minh, nói rằng tôi hoàn-toàn-vô-tội, nhưng cái Uyên thì bám lấy tôi, “khóc lóc” rằng: “Chị Linh ơi chị đừng có khai Tuấn ra nhé! Anh Dương mà biết không phải chị làm, thế nào cũng có … đổ máu đấy! Em là em không đùa đâu. Hu hu! Chị thương Tuấn nhà em với!”.
Chịp, con bé đã nói thế rồi thì làm sao tôi nỡ khai ra Tuấn đây?! Đúng như Uyên nói, có khi … đổ máu thật đấy! Nhưng mà biết sẽ lớn chuyện mà sao còn bày ra? Trời ơi cái đám người này… Với cả, cho dù tôi không loan tin, không bịa chuyện, nhưng tôi cũng đã … nghi ngờ giới tính anh Dương. Đó cũng là một tội lỗi vô cùng lớn đó sao? Chỉ vì cái đám người “lộn xộn” kia mà ra, ai đời Socola của Quỳnh Chi tặng anh Dương lại…
Socola của Quỳnh Chi tặng anh Dương?
Rốt cuộc, giữa hai người này là như thế nào nhỉ? Hôm nay là Vanlentine Trắng, là ngày con trai tặng quà cho con gái mới đúng, sao lại là Quỳnh Chi tặng socola cho anh Dương? Chẳng lẽ… 14-2 anh Dương tặng quà cho Quỳnh Chi sao? Nếu mà như thế thì hôm nay cô ấy tặng lại cũng phải? Không đâu, tôi không muốn tin! Cho dù đó là sự thật tôi cũng phải làm mọi cách để phủ nhận! Tôi không muốn thấy anh Dương với Quỳnh Chi, không hề! Nhưng mà lí do thì… tôi không biết!
Tôi lôi điện thoại ra, bắt đầu gọi cho anh Dương. Khi đó, nỗi băn khoăn của tôi về chuyện giữa anh Dương và Quỳnh Chi, đã khiến tôi nhất thời quên đi “tội trạng” của mình, mà liều mình gọi điện. Anh Dương không trả lời. Chính xác thì là điện thoại có đổ chuông nhưng anh ấy tắt đi. Đáng ghét! Định “cạch mặt” tôi cả đời hay sao chứ?
Tôi lại gọi lại. Điều này khiến tôi nhớ tới cái hôm tôi nổi giận vô cớ mà không nghe điện th