
tress.” Tôi giơ
điện thoại lên, đưa qua chỗ Jimmy đang khóc ngằn ngặt, nhằm để tiếng
khóc của Jimmy vượt không gian thời gian, khoan sâu vào màng nhĩ của Cố
Ly, với mong muốn nó chia sẻ nỗi thống khổ của tôi.
“Lâm Tiêu,
cậu là phụ nữ thời đại mới, vậy mà ngay đứa con nít hai tuổi cũng không
trông được hả? Những thứ mà con nít cần đơn giản lắm mà, chẳng lẽ cậu
cũng không biết, chỉ cần làm chúng thỏa mãn, chúng sẽ như mấy con gấu
Teddy nằm trong tủ vậy, mặc sức cho cậu đùa giỡn,” giọng Cố Ly vang lên
trong điện thoại nghe như đã dự liệu từ trước, hơn nữa còn mang đầy vẻ
kinh miệt, “nghe đây, giờ cậu vào phòng tớ, lấy chiếc áo choàng lông cừu của Hermes quấn nó lại, sau đó dúi vào tay nó chiếc ví tiền của LV.”
“… Tớ không đùa đâu đấy!” Tôi tức tối đáp lời Cố Ly – đồ hoàn toàn không
có trí tuệ thông minh tối thiểu này, “hơn nữa tớ cũng thử rồi! Vô ích!”
“Vậy đổi bằng tấm chăn của Prada xem sao?” Ngữ khí nghiêm túc lại như đang suy xét của Cố Ly vang lên trong điện thoại.
Tôi thực sự không chịu đựng thêm được nữa, liền hỏi nó: “Khi nào cậu về đến nhà? Lát nữa tớ phải đến công ty giúp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Cung
Minh rồi. Tớ hết cách với Jimmy rồi, hơn nữa tớ không dám đảm bảo liệu
mình có nhét nó vào tủ lạnh hay không đâu đấy.”
“Cố Hoài đâu? Sao nó không trông Jimmy?” Cố Ly hỏi.
“Tớ biết đâu đấy, nếu tìm được cậu ta thì chó nhà hàng xóm đã không đến mức phải nhập viện rồi.” Tôi vừa nói vừa cầm chiếc thảm của Hermes quấn lên người Jimmy, chỉ để lộ cặp mắt nhỏ xíu, sau khi quấn xong một lượt tôi
trầm ngâm một lát, rồi lại động tay lần nữa, lần này ngay cả mắt cũng
bít đi, quấn kín mít từ đầu đến chân. Thế là, trong khoảnh khắc, tiếng
khóc của nó nghe như vừa xa xôi lại vừa mông lung.
“Cậu xem,
Jimmy nín rồi đấy. Trẻ con mà, khóc mệt rồi sẽ nín thôi. Tớ bảo nè, tớ
chuẩn bị lên máy bay, sau ba tiếng nữa, tớ sẽ có mặt ở nhà, cậu hãy
trông thêm ba tiếng nữa thôi, đọc tiểu thuyết, đắp mặt nạ, tắm một chút, thời gian trôi qua nhanh thôi, đơn giản mà. Nếu Jimmy vẫn khóc, cậu cứ
mở tivi trong phòng khách mà dọa nó, trước đây mẹ tớ đã dạy tớ sự kiên
cường trước khi nhập học như vậy, cậu xem tớ bây giờ thế nào… thôi, tớ
tắt máy đây, sắp cất cánh rồi, hơn nữa cô gái mặc đồng phục chẳng hiểu
tại sao cứ đứng cạnh tớ lúc này nói gì mà tớ không được phép gọi điện
thoại nữa, chẳng hiểu ra làm sao…”
Điện thoại đã ngắt. Tôi có thể tưởng tượng ra nét mặt như đang ngậm gừng tươi của cô tiếp viên bên
kia. Đôi khi, tôi cảm thấy Cố Ly và Đường Uyển Như, về bản chất, họ
chẳng có điểm gì khác nhau, có thể tổng kết hai đặc điểm nổi bật của họ, chính là: bước đi bất thường trên đường và hướng cành đông nam treo.[3'>
[3'> “Hướng cành đông nam treo” trích từ bài thơ Khổng tước đông nam phi:
“Phủ lại nghe sự việc. Thấu hiểu, mãi xa nhau. Cây bên đình bước tới,
Hướng cành đông nam treo.” Ý là tự mình treo lên cành cây hướng về phía
đông nam, tức là treo cổ tuẫn tiết.
Ngắt xong điện thoại, tôi
trân trân nhìn thứ đang ngọ nguậy không ngừng trong chiếc mền kia, cảm
giác như đang nhìn bức tranh kinh dị của Nhật Bản vậy. Bốn tháng trước,
chúng tôi gặp nó lần đầu tiên. Hồi ấy, khi Cố Hoài anh tuấn điển trai ôm đứa bé này xuất hiện trong phòng khách nhà chúng tôi, Cố Ly đã bị dọa
cho chết khiếp, nó vội vội vàng vàng nâng mười đầu ngón tay với những
chiếc móng đính đầy đá quý thon dài như ngón tay của Bạch Cốt Tinh, run
rẩy như đang làm phép chỉ thẳng mặt Cố Hoài: “Em… em… em… em… em… sinh
đấy à?”
Cố Hoài nhếch mép, đáp: “Em đâu có bản năng đó.”
Cố Ly: “Chị thấy cậu khỏe mạnh đẹp trai vậy, không phải chứ? Tuổi trẻ mà đã suy rồi sao?”
Cố Hoài: “…”
Cố Ly: “Rốt cuộc ai sinh?”
Cố Hoài: “Mẹ chị sinh đấy.”
Cố Ly: “Mẹ nào của chị? Quen, hay không quen?”
Cố Hoài: “Mẹ em. Cái người mà chị không quen ấy.”
Tôi và Nam Tương nghe mà điên hết cả đầu, cứ như đang phải nghe về dãy
Fibonacci vậy. Thật lòng, tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng thể có
một cuộc nói chuyện hoang đường kỳ lạ hơn thế. Ngoài câu nói đỉnh cao
của Cố Ly sáng tạo ra trước đây: “Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là em con.”
Cuộc đối thoại của họ vẫn đang tiếp tục.
Cố Ly nói: “Chọn tên gì mà xấu thế chứ, nếu vẫn gọi là Jimmy, chị phải báo trước cho em, đợi đến khi nó mười sáu tuổi, nếu ngày nào đó về nhà,
trông thấy nó khoác chiếc áo choàng màu tím, đi đôi giày cao gót rồi nói với em, nó quyết định trở thành chuyên gia trang điểm, thì cậu đừng có
trách chị sao không cảnh báo sớm.”
Cố Hoài: “Vậy ạ, hồi khi Neil mười sáu tuổi cũng đã nói với chị như vậy hả? Và cũng khoác áo choàng màu tím?”
Neil: “Hai người nói chuyện của hai người, lôi tôi vào làm gì? Nằm bất động mà vẫn bị bắn sao?”
Nam Tương lẩy bẩy đứng dậy, tay đỡ lấy trán, nói: “Tớ phải ra ngoài chút
cho thoáng…” Lúc ấy tôi ngồi bên nó, não bộ thực sự đã ở trạng thái chết máy, dù có di chuyển chuột đến cháy cả mặt bàn đi nữa, đồng tử cũng
khôn