Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325964

Bình chọn: 8.5.00/10/596 lượt.

đầy
biến thái của nó.

Thậm chí nó cũng đủ sức để kiểm soát bản thân
có uống say hay không – trước giờ chẳng có ai biết lúc nào nó được xem
là đã say, còn lúc nào vẫn đang tỉnh táo. Nên biết rằng, chỉ cần nó
muốn, dù nó có uống đến mức suýt phải vào viện để rửa ruột đi chăng nữa, vẫn đủ sức duy trì dáng vẻ bình thản của ni cô và trò chuyện với bạn về giao dịch định kỳ và nguyên lý đòn bẩy.

Trong danh sách những
người uống say đêm đó tất nhiên có cả Đường Uyển Như. Sự dũng cảm của nó chẳng biết từ đâu ra, giống như pho tượng Phật, thở phào một tiếng rồi
ngồi xuống bên Cố Ly, sau đó hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Ly nói: “Cố Ly! Chả giấu gì cậu, một ngày không gặp như xa cách ba thu!” Nói xong, khoát
tay cái xoẹt, thần thái trang nghiêm,móc chiếc bra từ trong ngực ra
ngoài đánh soạt một cái, pạch pạch hai tiếng giòn tan, rồi quăng lên
chiếc khay champagne trước mặt Cố Ly, trông như một món ăn đang bốc
khói…

Cố Ly nhác thấy đã run lập cập, nó thực sự sốc, con ngươi
đen láy run lên từng cơn như thể bị điện giật. Có điều, sau mấy giây, Cố Ly đã bình tĩnh trở lại, không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn, nó quay người cầm miếng giấy gói còn bỏ lại sau khi đã bóc quà ở sau
lưng, nhẹ nhàng cẩn thận, điềm nhiên gói chiếc bra lại như chưa có
chuyện gì xảy ra.

Cả quá trình ấy, vô số người đi qua đi lại đều
bị cảnh này làm cho ngạc nhiên, nhao nhao dò hỏi: “Đây là quà tặng?!”
Tất nhiên, mỗi lần như thế Cố Ly đều ứng đối tự nhiên hơn nữa còn với
nhiều kiểu khác nhau.

Khi Neil mặc quần bơi màu trắng ướt rườn rượt đi ngang qua, hắn hỏi đầy nghi hoặc: “Is that a gift?”

Cố Ly đáp: “Yes, for your grandma!”

Khi Nam Tương trang điểm lộng lẫy đã uống đến mức đỏ mặt tía tai đi ngang, e thẹn hỏi: “Đây là quà?”

Cố Ly đáp: “À không, đây là tang vật.”

Khi Lam Quyết vẫn tỉnh táo, ánh mắt nghiêm nghị bước qua tỏ ý giúp, anh ta thoáng bối rối hỏi: “Đây là… quà?”

Cố Ly đáp: “À không, đây là khí quản.”

Khi Cung Minh như một khối núi băng di động đi ngang qua, anh ta dùng ánh mắt thinh lặng dò hỏi: “Đây là quà?”

Cố Ly đáp: “Dạ không, đây là vũ khí.”

Ngay sau khi gói xong, dây thần kinh tỉnh táo của Cố Ly đã hoàn toàn mệt lử. Nó từ trạng thái tỉnh táo, trong nháy mắt đã rơi vào trạng thái say xỉn không còn biết gì nữa. Tôi nửa say nửa tỉnh nhìn nó cố gắng cầm danh
thiếp nhét vào tay phục vụ mặc áo đuôi tôm, phục vụ đang cầm bình rượu
tỏ vẻ bối rối, cũng không biết phải tiếp tục rót rượu thêm, hay phải
nhéo vào nhân trung của nó, còn Cố Ly thì nở nụ cười giả tạo kinh điển,
phá lên cười ha ha ha ha rồi nói với phục vụ: “Chà chà, giám đốc Lưu,
không hổ là người làm kinh doanh, thật hào sảng! Uống cả chai! Phận gái
hèn mọn tôi xin cạn trước để tỏ lòng kính trọng!” Nói xong liền ngửa cổ
uống cạn ly rượu đang cầm trên tay rồi dốc ngược lại, sau đó còn giả vờ
đưa tay lên, quệt quệt khóe miệng, đồng thời còn phùng mang trợn má cố
dùng sức nuốt xuống, khốn kiếp, diễn y như thật, tôi ngồi bên cạnh nhìn
mà đau cả thắt lưng.

Nó điềm nhiên tự tại bỏ đi trong sự bối rối
cùng cực của nhân viên phục vụ. Chân đạp lên đôi giày cao gót 14cm nhọn
hoắt, nhưng bước đi vững chải, ánh mắt trong veo, nét mặt tao nhã hướng
về phía nhà vệ sinh – trông bộ dạng này của nó, tôi biết nó đã say. Lúc
tỉnh táo, nhất định nó sẽ không ngừng trợn tròn mắt, sau đó bình phẩm
trò hề của mọi người như súng máy, chứ sao có thể bình tĩnh như vậy
được.

Khi sắp đến mười hai giờ, nó rời khỏi toilet với cặp mắt
long lanh, nhìn bộ dạng cũng đủ biết đã nôn không dưới tám bận. Nó như
con chuột một tai trong bộ phim hoạt hình Cảnh sát mèo đen kia, lấm la
lấm lét, con ngươi lâng láo đảo quanh một vòng, sau khi xác nhận không
ai phát hiện ra mình đã uống say, lại vênh váo tự đắc bước lên trước sân khấu nhỏ nơi đặt bánh sinh nhật, gỡ chiếc micro trên giá đỡ, rồi gào
lên như một tên trọc phú: “Các người hãy nghe đây!”

Ai nấy đều giật mình: “…”

Nó hài lòng thỏa dạ nhìn mọi người đang ngạc nhiên thảng thốt, rồi tiếp
tục phát biểu cảm tưởng kinh thiên động địa: “Tôi cảnh báo trước, Cố Ly
tôi từ nhỏ đến lớn, chuyện ghét nhất chính là người khác đem bánh sinh
nhật trát lên mặt tôi hoặc mặt người khác! Các người xem, các người nghĩ xem, đây là hành vi hạ tiện biết bao! Đừng nghĩ đây là chuyện fashion
gì đó, nên tôi mới nói cho các người biết, bất kể là ai…” khi nói đến
chữ “ai”, nó ngừng lại một lát, sau đó trưng nét mặt cười nhạt tàn nhẫn
như Diệt Tuyệt sư thái, cầm mũi dao cắt bánh sinh nhật chị thẳng mặt
từng vị khách mời đang đứng quanh nó – giữa chừng khi chỉ đến mặt Cung
Minh tay nó thoáng run, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, dẫu sao nó cũng là
người từng trải, nó tiếp tục chỉ cho đến hết lượt, sau đó nói tiếp, “dù
là ai, tôi cũng sẽ dùng chiếc dao này cắt tiết rồi đổ đầy hồ bơi này.”

Có mặt trong buổi tiệc bao gồm nhân viên phục vụ và mấy bà thím đang đợi ở cửa nhà vệ sinh sẵn sàng dọn sạch rác đều bị nó cầm dao uy hiếp, sau đó nó hài lò


XtGem Forum catalog