
y
mà phản công với giọng điệu mỉa mai, ngưng lại giây lát, cậu ta nhếch
đôi chân mày rậm rạp được cắt tỉa gọn gàng một cái, rồi bồi thêm một
nhát, “thảo nào chị lại sợ chiếc máy hút bụi trong nhà bếp đến thế.”
Tôi thấy Cố Ly hít
một hơi thật sâu sau chiếc mặt nạ, rồi vươn bộ móng ra dùng lực véo một
cái lên ngực Cố Hoài: “Muốn chết hả em trai!”
Nói đến chuyện
chống nắng, mấy đứa bọn tôi, kể cả Đường Uyển Như đều chu đáo và cẩn
thận như thế, cũng chẳng phải là chuyện vô lý gì. Thái độ tới mức cực
đoan của bọn tôi như vậy, đều bắt nguồn từ sự ám ảnh mà Cố Ly từng để
lại cho chúng tôi hồi còn học cấp ba.
Hồi ấy có một dạo, làn da
“bánh mật” của tên quỷ tha ma bắt gì đó mà Cố Ly từng theo đuổi như bị
ma xui quỷ khiến đã biến thành “người đẹp chocolate”, vì thế nó đã bao
chúng tôi mấy vé và toàn bộ tiền khách sạn trong kỳ nghỉ hè, rồi dùng đủ cách dụ dỗ để tập hợp chúng tôi rồi kéo nhau đến bãi biển Tam Á, sau đó bốn chúng tôi đã nằm thườn thượt trên bãi biển phơi nắng suốt bảy ngày
trông chẳng khác nào mấy thi thể đang bất động, nếu nói như Cố Ly, đây
là truyền thuyết tuyệt đẹp về “hai mỹ nhân ngư (nó và Nam Tương) và một
cô gái mò trai (tôi) cùng một con hải sâm lớn (Đường Uyển Như)” – còn
việc người khác có hiểu như thế hay không, thì đó là một câu đố, dạo ấy
cũng còn vì chúng tôi nằm phơi nắng quá lâu, nên đã khiến một phụ nữ qua đường sợ chết khiếp suýt chút nữa đã hét lên báo cảnh sát. Bận đó,
chúng tôi còn trẻ người non dạ đâu hiểu gì về thứ kem chống nắng này,
còn Cố Ly vô nhân tính ấy lại chỉ nhớ bôi cho mình, mà quên béng chuyện
nhắc ba chúng tôi. Kết cục là sau khi tôi và Nam Tương về trường, chưa
đầy nửa ngày sau đã đẻ ra thêm hai cái biệt hiệu mới, tuy hai biệt hiệu
đó đều nhằm vào làn da đen nhẻm của chúng tôi, nhưng Nam Tương nhờ có
khuôn mặt đẹp nên ít nhiều biệt hiệu còn dễ nghe hơn chút, là “Công chúa Hắc Tuyết”, còn tôi vì sắc vóc khiêm tốn so với Nam Tương nên mang biệt hiệu: “Gà ác.”
Vô sỉ nhất là Cố Ly, nhờ sự hỗ trợ của các loại
kem chống nắng mà nó đã tầng tầng lớp lớp bôi bôi trát trát lên mặt, nên da nó chỉ hơi xạm một chút, vừa đạt tới màu chocolate mà nó mong muốn,
lại vừa khỏe khoắn mà hài hòa. Khi thấy tôi và Nam Tương đen thui vì
phơi nắng, nó khom lưng xuống mà cười nắc nẻ suốt ba phút, cười đến mức
cúc áo ở ngực cũng bật tung ra. Cười thỏa thuê rồi, nó bắt đầu chống
nạnh, rồi giở nét mặt ra chiều thông cảm mà lại ấm ức nói với bọn tôi:
“Thượng đế thật bất công, người muốn phơi nắng cho đen nhất là tớ, kết
quả da lại chỉ hơi đổi màu chút xíu, còn hai cậu lại kiếm được khoản hời lớn, các cậu xem xem, hai cậu đen đến mức chẳng khác gì hai quả cà tím
già.”
May mà tôi tuổi trẻ khỏe mạnh, nếu không khốn kiếp, chắc tôi tắt thở từ lâu rồi.
Còn Đường Uyển Như, nó là đứa thảm nhất. Vì mỗi khi có mấy chàng trai cơ
bắp cuồn cuộn trẻ trung mặc quần bơi bó sát người bước qua chỗ bọn tôi
đang nằm, ngay tức khắc nó bay vèo ra khỏi khu vực có dù che nắng, đuổi
theo những cơ thể đang tỏa mùi hoóc môn nam tính để rít lấy rít để, mắt
trợn trắng, lưỡi thè ra, đầu lắc lư điên đảo, còn miệng thì nhỏ dãi ròng ròng, như để đang đánh dấu lãnh thổ – nó chẳng khác gì việc rắc vụn
bánh mì dọc đường vào rừng sâu để tìm được lối về lúc trở ra vậy. Nhưng
nói thực, nhìn kỹ lại trông như con chó Labrador sung sức đang thỏa sức
chạy tung tăng trên bãi cát thì đúng hơn.
Vì Đường Uyển Như chạy
nhảy tự do, giải phóng dục tính trên bãi biển Tam Á nên sau khi về đến
Thượng Hải thì da nứt thịt rạn, cơ thể đen nhẻm giống như trong truyện
Truyền kỳ tân Bạch nương tử. Nó nằm trên giường tứ chi giãy đạp điên
cuồng, miệng há hốc đỏ ngầu rồi không ngừng kêu la, tiếng gào thét vừa
khan khản lại vừa lảnh lót, tần suất cũng khá ổn định, vả lại cũng bởi
răng của nó cực to và cực ngay ngắn dày dặn, khiến trong khoảnh khắc
thảng thốt tôi có cảm giác như nó là một con… ngựa đang lâm bồn.
Tôi đang tự hào về ví dụ cực kỳ chuẩn xác mà mình đưa ra, Cố Ly đã ngay tức khắc đánh bại tôi bằng một câu nói bâng quơ. Nó chỉ vào mảng da bong
tróc trắng hếu trước ngực Đường Uyển Như, rồi nói: “Trông giống hai hạt
‘đường’ ‘sữa’ ‘ư ư’ vừa lột ra mà chưa xé bỏ áo chưa kìa?”
Nam Tương ngồi đối diện tỏ vẻ nghiêm trang rồi đưa ngón tay cái lên.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý rạng rỡ ánh hào quang của Cố Ly, cảm thấy trên đầu nó như đang bao trùm vầng Phật quang, tôi chợt nghĩ, hồi Newton bị quả táo rơi trúng đầu, chắc cũng giống thế này?
Tôi tỉnh lại khỏi một mớ ký ức, đám người trẻ trung trước mặt, nét mặt ai cũng tươi tỉnh, quý
phái sang trọng, tôi đột nhiên cảm thấy thoáng mơ hồ. Bầu không khí bất
giác bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi làm cho khẽ lay động, giờ là
năm 2009, hay là năm 2010? Tôi đột nhiên không rõ nữa.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn cảm thấy thời gian vận động hỗn loạn và
trôi qua dị thường. Còn hồi đang học, có vô số khoảnh khắc để chúng tôi
trải nghiệm thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày nào cũng có thời khóa biểu
nhắc nhở, ngày