
ngô đồng
màu vàng kim đang phất phơ trong gió, giống như đàn bươm bướm.
Trong những chùm sáng đang lơ lửng những hạt bụi uyển chuyển, tôi nhìn chúng
như mất hồn. Với vũ trụ mênh mông này mà nói, có lẽ thế giới của chúng
tôi chính là một hạt bụi nho nhỏ trong đó. Đám chúng tôi, lăn qua lăn
lại, nước mắt đã chảy, máu cũng đã chảy, cuối cùng cũng có thể hạ cánh
vững vàng trên mặt đất.
Hôm Cố Ly ra viện, vừa lúc Đường Uyển Như chuyển nhà.
Đúng vậy, Đường Uyển Như lại chuyển nhà.
Cảnh tượng nó chuyển nhà lần trước lại như đang hiển hiện trước mắt, rõ như
mới hôm qua. Nhưng lúc này nó lại muốn thử thách một lần nữa. Vì nó đã
tìm được vị trí huấn luyện viên chăm sóc sức khỏe trong một doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài cỡ lớn ở khu Tĩnh An, mức lương rất khá, công
việc nhẹ nhàng. Cho nên, nó đã giễu võ giương oai tìm được một căn hộ
chung cư trong khu này, rồi chuyển vào đó.
Buổi sáng tôi giúp Như Như dọn dẹp đồ đạc xong, thì buổi chiều phải đi đón Cố Ly. Khi ra khỏi
cửa, tôi đột nhiên dạt dào cảm hứng, nói: “Hay là gọi hết mọi người đến
đây, giúp cậu mở một party ấm cúng nhé, xem như cuộc họp mặt chưa thực
hiện được ở biệt thự Tĩnh An của chúng ta lần trước, lần này thực hiện
luôn.”
Đường Uyển Như hít ngược một hơi: “Lâm Tiêu à, cậu nói dễ
nghe nhỉ, cậu biết nhiều người thế, tớ phải mua bao nhiêu đồ ăn không?
Cậu thì chỉ việc phủi mông đi đón Cố Ly, còn mỗi mình tớ? Tớ lo không
xong. Tớ không làm đâu!”
“Giờ vẫn chưa đến buổi trưa, cậu còn có
thời gian cả buổi chiều để chuẩn bị mà. Đến giờ cơm tối chắc chắn đủ
đấy. Tớ bảo bọn họ chiều nay đến sớm chút, giúp cậu một tay. Tớ lo việc
đưa Cố Ly qua đây.”
“Không được, không được, không được.” Đường Uyển Như lắc đầu lia lịa giống như trống bỏi.
Sau đó, tôi bám riết lấy Đường Uyển Như suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng,
nó cũng đồng ý. Nhưng cái giá phải trả là tôi giúp nó tìm được một tấm
ảnh chụp Cung Minh đang mặc quần bơi tam giác có ký tên của anh ta. Tôi
đã đồng ý ngay tắp lự, nhưng trong lòng đang nghĩ, việc này chẳng khác
gì bảo Lord Voldemort múa Ương Ca của Trung Quốc, thật là một nhiệm vụ
không thể hoàn thành.
Suốt dọc đường, tôi gọi điện thoại cho Neil, cho Cố Nguyên, cho Cố Hoài, nói cho họ biết địa điểm họp mặt vào buổi chiều.
Đợi đến khi tôi đến được bệnh viện, Cố Ly và Nam Tương đã đứng trước cửa bệnh viện chờ tôi.
Cố Ly đã lại khôi phục lại dáng vẻ như chú sóc vàng của nó, chân bước trên đôi giày cao gót tựa compa, toàn thân gói trong chiếc váy liền thân bó
sát màu đen, cặp kính râm trên mặt nó thật quá to, trông như nó vừa mới
ăn trộm kính bảo vệ của công nhân hàn xì để đeo lên mặt vậy.
Nó
vừa chống nạnh, vừa nói với tôi bằng cái giọng kỳ dị: “Lâm Tiêu, cậu có
nhân tính hay không vậy? Cậu có thấy ai đi đón bệnh nhân ra viện mà còn
trễ hơn cả bệnh nhân không? Hôm nay xem như cậu gặp may, tớ không thèm
mắng cậu, bác sĩ nói với tớ, vết thương của tớ còn chưa lành hoàn toàn,
chỉ cần hơi lớn tiếng hoặc hít thở mạnh, đều có thể chảy máu ào ạt…”
Tôi gấp rút đưa nó và Nam Tương nhét vào trong taxi.
Xe vừa mới chạy đến đường Uy Hải thì điện thoại của tôi vang lên. Tôi móc
di động ra, tên của Cung Minh đang nhấp nháy trên màn hình di động.
Tôi nhận cuộc gọi trong giây lát, rồi bỏ điện thoại xuống, bảo tài xế cho xe tấp vào lề đường.
Tôi quay đầu nhìn gương mặt mê hoặc của Cố Ly, nói: “Cậu và Nam Tương đi
trước đi. Tớ phải về công ty một chuyến. Cung Minh về rồi.”
Cố Ly nhíu mày: “Tớ vốn dĩ sức khỏe yếu ớt, không muốn đến nhà Đường Uyển Như để phát điên. Là cậu bảo phải đi, giờ thì tốt rồi, chính cậu lại đánh
bài chuồn.”
Tôi lắc lắc đầu, vừa mở cửa xe, vừa nói: “Tớ không chuồn. Tớ chỉ đi ra đây một lát, rồi sẽ qua đó. Tớ đảm bảo với Cố triệu phú.”
“M.E” cuối tuần ngoài người gác cổng và bảo vệ ra, chẳng còn ai khác. Tôi móc thẻ an ninh ra, mở cửa chính của công ty.
Trong khoảng thời gian nửa tháng khi Cung Minh đi Italia, tôi gần như đều xin nghỉ phép để ở bên Cố Ly. Chỉ mới nửa tháng chưa đến công ty mà cảm
giác như đã rất lâu. Tôi đặt túi xách xuống chỗ mình làm việc, sau đó
quay qua gian pha nước, lấy loại cà phê Cung Minh thích uống, pha đầy
một bình.
Tôi đẩy cửa căn phòng ra, anh ta đang ngồi bên cửa chớp ban công ngắm khói bụi bốc lên nơi đường chân trời. Đó là bùn cát được
vô số máy đóng cọc và cần cẩu hạng nặng bốc lên, thành phố này từng giây từng phút, đang thay đổi diện mạo của mình, mãi mãi không ngừng lại.
Cung Minh nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại. Anh ta mặc một chiếc áo len lông cừu màu đào mỏng manh, cổ áo khẽ mở, nhưng có thể nhìn thấy
thấp thoáng những khối cơ trên ngực anh ta. Tay áo xắn nhẹ lên đến cùi
chỏ, trên những bó cơ cuồn cuộn ở cẳng tay, lông măng mềm mại hiện lên
óng ánh như vụn kim cương dưới ánh mặt trời. Anh ta lúc nào trông cũng
quyến rũ như vậy – giống như một câu đố.
“Chắc cô cũng đã biết
hết rồi nhỉ?” Anh t