
c đứng dậy, nhìn thẳng hắn:
- Nhược Hi làm sao?
- Anh còn hỏi làm sao ư? Cô ta dầm mưa, ngồi dưới cột điện, lúc đấy anh có biết là cô ta bị ướt sũng như một con chuột không hả? anh có đi tìm
cô ta không? Anh có biết lúc ấy mưa lớn thế nào không? Anh biết lúc đấy
là mấy giờ không? 12 rưỡi đêm đấy, anh có biết cô ta lạnh và đuối như
thế nào không? Cô ta như suýt chết trong đêm đó, anh có biết không?
- Cậu đã theo dõi chúng tôi?
- Phải. Nếu không thì sao tôi thấy cô ta chứ? Bởi vì tôi không tin
tưởng tên khốn anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ta nên tôi đã sai
người đi theo dõi 2 người đấy? chẳng phải anh cũng biết cô ta bị Ung Thư Máu rồi sao? sao lại không đuổi theo cô ta?
- Tôi…tôi…tôi…
- Hãy mau mà đi xin lỗi cô ta đi. Tại bệnh viện lớn thành phố, phòng
203, phòng hồi sức. Nếu không có tôi thì cô ta đã chết rồi. Nếu cô ta mà chết, thì người hại chết cô ta chính là anh đấy. Tên đốn mạt.
Nói xong, hắn bỏ đi luôn.
Còn anh đứng như trời trồng một chỗ. Anh đã suýt làm nó chết sao? Anh đâu muốn như thế? Chính xác là đêm qua anh đã đi tìm nó, nhưng không
tìm thấy, trời lại mưa to, anh nghĩ nó đã về nhà nên cũng về nhà luôn,
anh đâu biết nó dầm mưa như thế?
Ngay lập tức, anh trốn tiết, vào bệnh viện thăm nó, nhưng gặp Viên Viên và Mẫn Mẫn.
- Anh Minh, Nhược Hi bị làm sao vậy? hôm nay nó không đi học.
Đúng là Nhược Hi đang trong bệnh viện rồi.
- Cô bé đang ở trong bệnh viện!
2 cô nhóc hét lên:
- SAO CƠ?????
Anh Minh không nói gì nữa, chạy ngay ra khỏi trường, Viên Viên với Mẫn Mẫn cung chạy theo.
Anh Minh vẫy một chiếc xe taxi, thấy 2 đứa chạy theo, lớn tiếng:
- Hai em theo anh hả????? Về lớp mau. Hôm nay các em có tiết chính cơ mà.
Viên Viên nhăn mặt:
- Tụi em muốn đi xe Nhược Hi thế nào mà!
- Về lớp đi, anh tới đó, rồi tình hình thế nào, anh sẽ báo với các em!
Mẫn Mẫn rưng rưng nước mắt:
- Anh Minh, xin anh đấy!!!!!
- Không được. Việc học của các em rất quan trọng, về lớp đi, không anh
sẽ trừ hạnh kiểm và đuổi các em ra khỏi trường vì tội trốn tiết chính
đấy!
Hai đứa nó mặt xị xuống, đành để anh Minh đi một mình, còn tụi nó về
lớp học, mà lòng chẳng yên tí nào. Thà đi thăm nó còn hơn là ngồi trong
lớp không tập trung được gì.
Tại Bệnh viện lớn thành phố.
- Bác sĩ, phòng 203, phòng hồi sức ở đâu ạ?
- Đằng kia kìa, chỗ cuối dãy ấy!
- Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
- À… trong đó có một cô bé bị bệnh Ung thư máu giai đoạn 2, có Thiếu
Gia Triệu đang ở trong đó, nếu cậu vào thì hãy nhẹ nhàng một chút để cô
bé nghỉ ngơi nhé?
- Vâng.
Chính xác quá rồi…
Nhóc ấy đang bị ung thư máu…
Anh lo lắng vô cùng, chạy vào trong phòng bệnh.
Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra, là tên khốn đó!
Hắn lạnh lùng:
- ANh tới đây làm gì? Về đi.
- Tôi chỉ muốn biết tình hình của em ấy thôi.
- Thôi, thôi, anh mau về cho tôi nhờ, cô ta đang ngủ, mệt lắm rồi, thấy anh, chắc cô ta òa khóc rồi ngất đi luôn thì ai chịu trách nhiệm?
Anh Hoàng Minh ánh mắt tội lỗi, cầu xin hắn:
- Minh Vũ, một chút thôi! 5p thôi được không? Tôi muốn nói chuyện với em ấy!
- Hừ. Đc rồi. 5p. không kém một giây nào đấy!
- Cảm ơn cậu.
Hắn ra ngoài, nhưng lòng vẫn không yên nên đứng ngoài nghe lén. Giọng Hoàng Minh vang bên tai:
- Nhược Hi, tất cả là tại anh! Nếu anh chấp nhận em thì có lẽ em sẽ
không như vậy, anh xin lỗi! Xin em, hãy tỉnh lại và nhìn anh nhé? Em đã
biết bệnh của mình chưa? Em phải đi chữa ngay lập tức đấy! Nhược Hi,
nhóc à! Em hãy tỉnh lại nhé? Em hãy xả giận vào mặt anh đây, anh sẽ
không biết làm sao nếu em cứ nằm mãi như thế!
Anh nhìn nó, ánh mắt đầy yêu thương và sự tội lỗi, rồi nó cũng cử
động đôi tay rồi hai con mắt bắt đầu mở ra. Nó nhìn thấy anh. CHẳng lẽ,
anh đã cứu sống nó?
Anh hét lên sung sướng:
- BÁC SĨ… BÁC SĨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI…. MINH VŨ… CÔ ẤY TỈNH RỒI!!!!!!
Nó nhìn thấy mọi thứ đều mờ mờ, rồi dần dần cũng rõ hơn. Nó nghe thấy tên “Minh Vũ” nó thấy hoang mang. Nó nói giọng yếu ớt:
- Anh Minh, ai đã đưa em vào đây? ANh phải không?
Anh Minh nhìn nó, cúi mặt xuống đất:
- Không phải anh, đó là Minh Vũ!
- Minh Vũ? Tên chết tiệt anh đã mang tôi vào bệnh viện sao?
Nó nhìn hắn, rồi nó cười. Hắn cũng nhìn nó, ánh mắt ấm áp lạ thường:
- Không phải tôi thì ai.
Nó cười. Nó thấy anh Minh ở trước mặt nó, trông anh có vẻ tội lỗi
lắm. Nó cũng cười, và nó cũng cứ đau. Cái đêm qua, nó thấy mình như sắp
chết. Nó thấy mình như đứng giữa cái chết và sự sống vậy. Nhưng lúc đó,
nó thấy một chàng trai, khuôn mặt đẹp trai vô cùng bế nó vào trong ô tô, và từ lúc nó, nó ngất đi, nó chẳng nhớ gì nữa. Nó ra khỏi mảng suy
nghĩ, nó nhìn anh. Hắn thấy nó nhìn Hoàng Minh, chứ không nhìn ân nhân
cứu mạng nó, hắn tức lắm, hắn đẩy anh Minh ra:
- Anh Hoàng Minh, mời anh về cho! Hôm nay anh đã trốn học để đến đây
đấy, anh là chủ tịch hội sinh viên mà không làm gương thì còn ra thể
thống gì nữa.
Anh ấy trốn học mà đến đây với nó sao? Anh vẫn quan tâm nó sao? Nó nói:
Anh về học đi. Ở đây có tên chết tiệt này là được rồi.
Anh nhìn nó, anh không muốn về. Nhưng hắn kéo anh ra khỏi phòng bệnh rồi đóng rầm cửa vào.
Và anh cứ thế lặng lẽ