
ới trời mưa.
– Thế ư? Nhưng do đâu Dung biết tui về hôm nay hay quá vậy?
Dung bật mí hồn nhiên:
– Nằm mơ đấy. Dung muốn đi đón thử coi giấc mơ có ứng nghiệm hay không. Té ra anh về thật.
Trường cảm thấy vui trước câu chuyện mang tính khá huyền hoặc này. Anh pha trò:
– Thì ra giấc mơ của Dung đã xui khiến tôi về. Biết thế, tôi nán lại tới ngày mai ...
Tiếng Dung cười giòn tan:
– ...Nhưng anh không cưỡng lại sự xui khiến đó để trở về. Chắc là phải có tin mừng chứ.
Niềm hãnh diện trong Trường vụt lên cao:
– Tất nhiên là có tin mừng rồi. Bởi từ lúc gặp mặt tới giờ tôi đâu có cười mếu máo cái nào đâu chứ.
Dung tíu tít:
– A ... sướng nhé. Nếu mở tiệc liên hoan thì nhớ mời Dung nghe.
Trường bỗng trách đột ngột:
– Chuyện đó thì không quên. Nhưng kẻ đi xe ngó lơ người khác xách nặng thì sẽ phải mắng như thế nào nhỉ?
Dung đờ mặt phút chốc rồi lại chộp vội vàng chiếc giỏ trên tay Trường:
– Anh không nhờ ai mà dám tự tiện. Nếu mỏi chân thì ngồi luôn lên xe Dung chở về.
Nhưng Trường phẩy tay từ chối:
– Đường trơn lắm, Dung mà cho tôi “chụp ếch” chắc chắn có người chụp hình lén rồi đăng báo cho xem. Chi bằng Dung hãy cứ về trước, tôi đi bộ đằng sau cũng được.
Song cô gái không chịu:
– Dung đi bộ với anh Trường cho vui.
Trường cố tình né tránh:
– Trời mưa lạnh thấy mồ, vui vẻ cái gì.
Dung chẳng thèm hiểu, còn mơ mộng:
– Lạnh mới thú. Dung nhớ trong các bài thơ tình nổi tiếng, tác giả thường đề cập tới trời mưa nhiều hơn là trời nắng ...
Nghe thấy thế Trường muốn kêu trời lên song không tiện đành bấm bụng cười
thầm. Thì ra cô hàng xóm của anh cũng có cái đầu lãng mạn cực kỳ. Cô ta
cũng biết nhận ra sự thú vị đi dưới màn mưa với một tên con trai mà mình thích.
Còn Trường thì chưa nghĩ đến những điều như thế! Mà nếu có thì cũng chỉ một thoáng nào thôi.
Vẫn kẻ trước, người sau cả hai đã đi như thế cho đến khi về tới tận nhà.
Trường nhận lại cái giỏ của mình với câu nói đầy khách sáo:
– Cám ơn Dung nhiều lắm nhé! Hẹn mai sẽ gặp lại ...
Cô gái như luyến tiếc đứng ngần ngừ:
– Sao lại phải tới ngày mai? Bộ tối nay anh Trường không qua thăm Dung được hả?
– Dầm mưa thế này chắc chắn là sức khoẻ sẽ không ổn. mong Dung thông cảm giùm. – Trường viện cớ.
Rồi thấy Trường nhấp nhổm tính quay đi, cô gái đành phải gật đầu.
– Nhớ đừng có quên quà của Dung đấy.
Trường không đáp lại mà chỉ khẽ vẫy tay rồi đi thẳng vào trong sân. Có tiếng
chó sủa vang lên kèm theo âm điệu mừng rỡ của thằng Toàn vì nó là người
nhìn thấy Trường trước nhất.
– Má ơi ... anh Trường về.
Tiếng gọi dồn dập của thằng con trai thứ làm bà Hải cuống quýt như sắp sửa
phải đối diện với một sự kiện trọng đại. Bà bỏ dở việc làm cho đàn heo
ăn để chay vội lên nhà mà không kịp rửa tay. Vừa chạm mặt Trường bà đã
dặt ngay câu hỏi:
– Thế nào rồi con?
Trường cũng không giấu được nỗi ôm chầm lấy mẹ thông báo luôn:
– Má ơi ... con đã không hề phụ lòng mong muốn của má.
Biết là tin mừng đến như bà Hải vẫn lộ nét ngỡ ngàng:
– Nghĩa là ...
– Con thi đâu cả ba trường đại học.
– Ôi, con trai yêu của má. thật thế chứ?
– Má ơi ... con đâu biết nói dối bao giờ.
Mừng vui, xúc động lẫn hạnh phúc dâng tràn. Bà Hải siết chặt con trai nước mắt rơi lã chã làm Toàn ngạc nhiên hỏi:
– Ô hay ... anh Trường thi đậu một lượt những ba trường đại học mà sao không cười lại khóc?
Bà Hải nghẹn ngào quay mặt ra:
– Má đang khóc vì sung sướng đó chứ.
Thằng Toàn chớp mắt đầy bỡ ngỡ:
– Lại còn có chuyện khóc vì vui nữa chứ hả?
Bà Hải vừa quẹt lệ, vừa mắng nhỏ:
– Cái thằng ngốc quá. Như vậy thì làm sao theo kịp được anh Trường của mày chứ?
Toàn bẽn lẽn tự bào chữa:
– Bởi tại con còn nhỏ, con thua ảnh tới phân nửa cái đầu lận cơ mà.
– Ráng học theo kịp anh Trường nhé Toàn. Được như thế dẫu cực khổ mấy má cũng vui lòng hãnh diện.
Lời mẹ nói với em trai nhưng đạ khiến cho Trường rưng rưng niềm cảm xúc,
anh thấy thương cho đấng sinh thành quá, mới ở tuổi bốn mươi mà tóc mẹ
đã nhiều sợi bạc rồi. Đó chẳng phải là do sự nhọc nhằn8 quá đỗi của một
người đàn bà ư? Trường thấy mình mang nặng công ơn của mẹ, dẫu có đáp
lại công ơn cả đời cũng không trả nối.
Anh động viên thằng em.
– Không có gì khó đâu nếu như ta cố gắng.
Thằng Toàn ra sức chứng tỏ mình:
– Để rồi xem. Em cũng sẽ thi đậu vào ba trường đại học giống như anh, chứ không chịu thua đâu.
– Được thế má sẽ tu nhân, tích đức suốt cả đời. – Bà Hải cười nhăn cả vầng trán lại.
Trong ngôi nhà nhỏ của bà Hải rộn tiếng cười. Trường lôi quà cáp cyả bà Nhàn gởi đưa cho mẹ trước tia nhìn hấp háy của thằng em:
– Chà, sao bà N