
quá, mong cô thứ lỗi.”
“Không vấn đề gì.”
Tuy
miệng nói vậy nhưng Bạch Tiểu Thuần không hề nghĩ ra dự án nào mà gấp
gáp đến nỗi phải bàn bạc thêm vào buổi tối thế này. Điều lạ nhất là,
Adam vốn dĩ không phải là một tổng giám đốc thích chiếm dụng thời gian
nghỉ ngơi riêng tư của nhân viên, quả thật là quá kỳ lạ! Thư Hạo Nhiên
vốn chỉ vì khách khí nên mới hỏi như vậy, lúc này sắc mặt bỗng tái đi,
giờ đã là tám giờ, về đến khách sạn cũng gần chín giờ, còn bàn luận công việc gì nữa?
Chỉ là cái cớ mà thôi!
Biết rõ Bạch Tiểu
Thuần không biết cách từ chối người khác, anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng
nói: “Vừa ký kết dự án tàu điện ngầm xong đã có ngay một dự án khác phải thức đêm để thảo luận, quý công ty quả là bận rộn, mới đang là đầu năm, không chừng đến cuối năm, công ty sẽ đạt được chỉ tiêu kinh doanh mới
đấy.”
Lôi dự án tàu điện ngầm ra đúng lúc này, ý đồ của Thư Hạo
Nhiên đã quá rõ ràng… Không có sự ủng hộ, giúp đỡ từ anh ta và ông bố,
cho dù có cơ hội đấu thầu lần hai, kết quả cũng chưa biết được sẽ thế
nào. Nếu chuyện nhỏ thế này mà Adam cũng không nể nang, khó tránh khỏi
bị người khác nghĩ là qua cầu rút ván. Sếp Lý đứng ngoài sao có thể
không hiểu đằng sau việc này là gì, thần sắc ông hơi nhợt đi, nhưng khổ
nỗi bị kẹp ở giữa, không biết nên mở lời ra sao. Một bên là tổng giám
đốc, dạy dỗ anh ta cách hành xử là phạm đại kỵ, huống hồ người thanh
niên này là một tổng giám đốc người nước ngoài luôn tự tin, cương trực,
bên kia là công tử của một ngôi sao Bắc Đẩu trong ngành, cũng không thể
tùy ý đắc tội. Ông suy nghĩ một lúc rồi khẽ ho, nheo đôi mắt nhỏ màu
vàng, không ngừng ra hiệu cho Bạch Tiểu Thuần. Liếc thấy cử chỉ của sếp
Lý, Bạch Tiểu Thuần hiểu ông đang ngầm ra hiệu cho mình chủ động dàn xếp mọi việc êm xuôi, nhưng cô thực sự không biết nên dàn xếp thế nào cho
phải.
“Nói thật lòng, có thể giành được dự án tàu điện ngầm này, cá nhân tôi cảm thấy rất bất ngờ.”
Không đợi cô vắt óc suy nghĩ đưa ra ý kiến, Adam đang đứng chính giữa ánh
sáng của những ngọn đèn, đã thẳng thắn trả lời. Anh nhìn Thư Hạo Nhiên,
trong đôi mắt luôn hiền hòa, thân thiện có vẻ sắc lẹm như loài chim ưng.
“Ý anh là sao?” Trong bầu không khí như có mùi thuốc súng vừa lướt qua,
đừng nói là Thư Hạo Nhiên, đến Bạch Tiểu Thuần đang như kiến bò trong
chảo và sếp Lý muốn nói mà sợ há miệng mắc quai cũng không hiểu tại sao
bỗng nhiên Adam lại buông một câu như vậy… Quả là tương phản với vẻ
khoan dung ôn hòa, phong độ ngời ngời thường ngày của anh.
Ai
cũng có thể nghe ra đây là một câu chất vấn khá trực tiếp, Adam vẫn mỉm
cười, ôn nhu nói: “Nếu Thư tiên sinh cho rằng câu nói khi nãy có bất cứ ý mạo phạm nào với Thư Kiến tiên sinh và anh, tôi thực sự lấy làm xin
lỗi. Còn ý tôi là gì, tại sao Thư tiên sinh không trực tiếp đi hỏi bố
anh để biết rõ hơn?”
“Boss…”
Từ cách gọi Nick đến Thư tiên sinh là một khoảng cách lớn, không cần nói cũng hiểu. Có lẽ nghe ra
được ý tứ trong đó, sếp Lý không thể không chen vào một tiếng, nhưng
người trước nay chưa bao giờ bị ai phản bác như vỗ vào mặt như Thư Hạo
Nhiên lập tức cắt ngang, lạnh lùng hỏi lại: “Nghe ý của ngài, ông ấy
không hứa sẽ giúp quý công ty giành được dự án tàu điện ngầm sao? Người
Trung Quốc có câu, người có ơn với mình thì phải nhớ mãi nghìn năm. Bữa
tiệc vừa mới kết thúc, ngài Adam đã không công nhận vai trò quan trọng
của bố tôi trong chuyện vừa rồi, thử hỏi, về sau còn ai dám hợp tác cùng ngài và quý công ty nữa đây?”
Thấy bàn tay to của sếp Lý đang vỗ vỗ trên lưng, Bạch Tiểu Thuần biết cô không thể tiếp tục im lặng thêm
nữa. Cấp dưới đương nhiên không thể khuyên tổng giám đốc, cô mím môi khô nẻ, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nói khô khốc: “Thực… thực ra Adam
không phải có ý đó.”
Nhưng trong mắt Thư Hạo Nhiên, câu nói ấy
chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa… Rõ ràng anh đang nghĩ cho cô, rõ ràng là vì cô nên mới đi cầu cứu bố mình, kết quả thì sao, cô lại lựa chọn
bao biện cho một gã tổng giám đốc tư bản không biết điều! Lông mày nhíu
chặt, bụng mang một bồ lửa, gương mặt Thư Hạo Nhiên lạnh như băng, anh
nói tiếng Anh một cách lưu loát: “Buổi tối sau lần gặp mặt ngài Adam trở về, bố tôi đã nói rõ ràng rằng ông đã nghĩ đến phương án thiết kế có
thể hoàn thiện thêm và thành ý của ngài Adam nên ông đồng ý ủng hộ việc
mời thầu lại lần nữa, ông còn nói sẽ thảo luận với chủ tịch và những
người khác trong ủy ban mời thầu. Bây giờ, dự án đã được ký kết, ngài
Adam lại nói rất bất ngờ khi giành được nó, điều tôi muốn hỏi là, rốt
cuộc ngài Adam không hiểu ý bố tôi hay cố tình làm vậy?”
Lời đã
nói đến mức này, mọi việc tưởng chừng lắng dịu lại bùng lên. Sếp Lý cười gượng gạo, nghi hoặc nhìn Tổng giám đốc, miễn cưỡng nói một câu: “Tiểu
Thư, tôi tin Adam tuyệt đối không phải là người vong ơn bội nghĩa, chắc
chắn là… trong khi nói chuyện với thầy Thư đã có chút vấn đề nho nhỏ
thôi.”
“Ý giám đốc Lý muốn nói, khả năng nói tiếng Anh của bố tôi không đủ để ngài Adam hiểu sao?”
<