
rắn rỏi dễ chịu ấy, gặp phải chuyện mất mặt nhất trong đời, Bạch Tiểu
Thuần hoàn toàn không hiểu anh ta vừa nói gì, rửa tay xong liền phi ra
ngoài như tên lửa, chạy thẳng xuống tầng, bước vào cửa mới nhớ khi nãy
đến một câu “Thanks!” cô cũng không nói. Trong phòng chật kín người,
chẳng ai để ý thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Một lúc sau, Quách Hà cầm
hai cốc cà phê bước đến, nhìn thấy cô, liền hỏi:
“Sao đấy, không khỏe à?”
“Có cái lỗ nào không chị?”
“Lỗ? Lỗ gì? Nói nhảm gì thế. Này, uống ngụm cà phê cho tỉnh táo, cuộc họp này ngột ngạt quá.”
“Em muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.”
Cô nghiến răng nghiến lợi thuật lại câu chuyện ban nãy. Nghe xong, Quách
Hà không nhịn được, khục khặc cười. Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn
biến dạng… Đúng thế, bình thường đôi lúc cô cũng gây một vài lỗi lầm,
nhưng sống trên đời hơn hai mươi năm nay, chưa bao giờ cô gặp phải
chuyện khốn khổ thế này. Hỏng rồi, nếu để bọn Lạc Lạc biết được, một đời anh minh của cô sẽ bị hủy hoại tan tành, về sau sao còn lăn lộn được
trong giới giang hồ nữa đây?
“Thôi, không sao đâu, chắc anh ta là đồng nghiệp ở Thượng Hải, dù sao cũng không gặp lại, sợ gì chứ? Bọn họ
vào rồi, chuẩn bị chiến đấu thôi.”
“Em…”
Đâu chỉ sợ, mà là không còn đất dung thân, được chưa nào?
Cầm cốc cà phê lên uống vài ngụm, liếc thấy sếp bước vào, cô liền ngậm miệng lại, lấy tinh thần nhìn về phía màn hình lớn.
Tiếp theo là nội dung nhắc lại những thành tích cùng triển vọng trong năm
tiếp theo, cộng thêm một dấu chấm câu, CEO bụng bự thu lại khuôn mặt
tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên thay đổi chủ đề, sắc sảo chỉ ra tình trạng
kinh doanh yếu ớt trong nội địa, so với thị trường Âu – Mỹ và những nơi
khác, tỉ lệ phân bố thị trường rõ ràng quá mỏng, tổng giá trị kinh doanh trong năm vừa qua gần như giậm chân tại chỗ, tạo ra cảm giác sống dở
chết dở. Lời vừa dứt, khắp căn phòng bỗng ồn ào giống như chiếc nồi đang sôi ùng ục, những tiếng bàn tán xì xầm vang lên. Trước những tiếng bàn
tán không ngớt, Tổng giám đốc Vu phụ trách kinh doanh nội địa bặm môi
lại, mặt xanh lét… Ông ấy là một trong những người đầu tiên làm việc ở
công ty khi Good tiến quân vào thị trường châu Á – Thái Bình Dương, cũng là tiền bối và lãnh đạo của những người đang ngồi đây. Những lời của
CEO chẳng khác nào một cái tát vào mặt ông ấy trước mặt mọi người.
Nhìn thấy phần tóc mai đã điểm bạc của Vu Tổng, Bạch Tiểu Thuần bất giác nhớ lại lần phỏng vấn vào công ty ba năm trước, Vu Tổng đã mỉm cười khi cô
căng thẳng lắp bắp mãi không nói đúng một từ tiếng Anh, ông ôn tồn nói:
“Thoải mái đi, cô rất thật thà, tôi đánh giá rất cao điểm này.” Tuy sau
này không có nhiều cơ hội tiếp xúc nhưng dù sao ông ấy cũng là người đã
cho cô cơ hội trở thành thành viên của công ty, thoát khỏi cảnh tối tăm
mặt mũi đi tìm việc của đám sinh viên vừa ra trường. Trong lòng cô không khỏi đồng cảm và buồn thay cho ông.
“Nghe nói mối quan hệ giữa Vu Tổng và CEO rất tốt, phải chăng lần này có thay đổi gì rồi sao?”
“Hồi Liên quân tám nước xâm lược Trung Hoa[2'>, Hạp Hạp Vương gia cũng có mối quan hệ rất tốt với người phương Tây.”
[2'>: Sự kiện Phong trào Nghĩa Hòa Đoàn năm 1900. Sau khi Liên quân tám nước
Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, Italia, Áo đánh vào Bắc Kinh, Từ Hy Thái
Hậu đã bất lực, chấp nhận ký bản Hiệp ước Tân Sửu với 11 nước Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức, Mỹ, Italia, Áo, Tây Ban Nha, Bỉ, Hà Lan. Đây là một
hiệp ước bất bình đẳng, là hiệp ước bán nước nhục nhã xưa nay chưa từng
có của xã hội Trung Quốc.
“Cái gì, cái gì hả?”
“Là nói mấy lão người nước ngoài này không có tình cảm gì đâu, đừng có nằm đấy mà mơ mộng. Haizz, tiếc cho Vu Tổng…”
Những lời bàn tán của những người ngồi phía trước bay đến bên tai, cô không
thân quen những đồng nghiệp thuộc công ty khu vực khác nên không đoán ra là ai.
Điện thoại bỗng nhiên rung bần bật, cô vừa thở dài vừa nhìn về hướng Vu Tổng đang ngồi, sau đó cúi đầu mở điện thoại ra xem.
“Tiểu Bạch, lâu không gặp, anh đã về rồi đây.”
Một số 186 không lưu trong danh bạ, chỉ vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi, sau vài
giây ngờ ngợ, Bạch Tiểu Thuần lập tức đoán ra người gửi tin nhắn là ai,
người bỗng đơ như khúc gỗ.
Làn gió ký ức ùa về, ào ạt như một trận bão cát, mù mịt đất trời, không có cách nào ngăn lại.
Cô hoàn toàn không hay biết phòng hội nghị vốn đang bàn tán xôn xao bỗng
nhiên im lặng như tờ, giống như mọi người có mặt tại đây đồng loạt biến
mất, đến tiếng hít thở cũng không có. Một gương mặt trẻ trung, điển trai xuất hiện phía trên góc trái màn hình lớn, vài tiếng bàn tán kinh ngạc
nho nhỏ vang lên, trong lúc mê mẩn, Quách Hà không dám tin vào tai mình: “Adam Cooper, hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp Đại học California…”
Sau vài giây, một đợt bàn tán lại rộ lên. Bạch Tiểu Thuần đang trong tâm
trạng hỗn độn, không hề hay biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi trên đường trở về, cô mới lờ mờ nhớ lại hai v