XtGem Forum catalog
Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324012

Bình chọn: 7.00/10/401 lượt.

óng như bay vào nhà vệ
sinh, lao đến một căn phòng gần nhất với tốc độ tên lửa.

Phù…

Vấn đề được giải quyết xong xuôi, cô liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, sự
đối đãi dành cho người nước ngoài đúng là tuyệt, chỉ có vài người ít ỏi
mà được dành riêng một tầng lầu.

“Đối xử bất công đâu phải chỉ có trong thời đại đất nước mất chủ quyền, ngày nay cũng đầy ra đó thôi.”

Cô vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại chiếc áo khoác rồi mở cửa bước ra. Đúng lúc
sự cảm thông với đồng bào cả nước đang được nung nấu rất hăng say, một
giọng nói trầm và vang bay tới bên tai:

“Hi!”

Giày da bóng lộn, bộ vest đen tuyền, sơ mi trắng muốt, chiếc cà vạt màu hồng nhạt,
đôi môi mỏng, chiếc mũi cao, mái tóc vàng nhạt, ở cửa ra vào bỗng nhiên
xuất hiện một chàng trai ngoại quốc cao trên 1m80, dáng vẻ vô cùng nho
nhã. Anh ta hơi cúi đầu, đôi mắt sâu màu xanh biếc trong vắt như mặt
nước hồ, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy như dập dềnh, phát ra những tia sáng
thuần khiết và rực rỡ. So với thân hình cao lớn, chuẩn không cần chỉnh
của anh, cô bạn nhỏ chỉ cao 1m64 và hơi gầy Bạch Tiểu Thuần lúc này bỗng cảm thấy như có một thứ áp lực đang đè nén. Sự ngẩn ngơ len lỏi trong
trí óc ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, không thể hiểu nổi tại sao anh
ta lại đứng ở đây. Cô lịch sự mỉm cười, khẽ nhếch môi đáp lại:

“Hi!”

Mắt sao mà xanh thế. Lần trước cô đọc báo thấy nói, ngày nay chỉ có
Scotland mới có hậu duệ của những người mắt xanh thuần chủng, lẽ nào anh ta chính là anh chàng điển trai mắt xanh thuần chủng như dân tình vẫn
bàn tán? Có đẹp trai thế nào thì cũng là bạn quốc tế, không thể mất lịch sự, ảnh hưởng đến hình tượng của thiên triều được. Nghĩ đến đây, cô
nhướn thẳng người, cố gắng làm cho thần thái của mình nhìn cũng không
đến nỗi.

Dưới sự quan sát quá lộ liễu, soái ca vẫn mỉm cười,
phong độ ngời ngời, đưa tay chỉ cánh cửa phía sau. Vốn tiếng Anh của
Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng cũng được cho qua để bước vào công ty này.
Trên thực tế, cô không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện trực tiếp với
người ngoại quốc, bình thường chỉ dịch các tài liệu trên giấy, chỗ nào
không hiểu thì đi cầu cứu dân tình. Cô thầm nghĩ, sao anh chàng này lại
chỉ tay vào cánh cửa, chẳng lẽ muốn cô nhường đường cho anh ta?

Hai từ “Mời anh” suýt chút nữa thì phun ra, nhưng vào giây cuối cùng, con
ngươi của cô bỗng nở to một cách vô cùng kinh ngạc. Từ từ đã, từ từ đã,
anh ta là nam, mình là nữ, sao mà nhường đường được? Nhà vệ sinh này đâu phải loại nam nữ dùng chung! Một tiếng ầm đùng đoàng vang lên trong
đầu, Bạch Tiểu Thuần từ từ quay lại, đối diện trực tiếp với sự thực tàn
khốc…

Đúng thế, biểu tượng cánh cửa phía sau cô là WC nam!

Trời cao ơi, đất dày hỡi! Lẽ nào lúc cô phóng như bay vào nhà vệ sinh nên
anh ta đã đứng đợi suốt từ lúc đó đến giờ? Đại ca, anh nhìn thấy con gái lao vào WC nam mà không lao vào theo quả thực cũng coi là lịch sự đấy,
nhưng không thể ngọt ngào hơn một chút, coi như không nhìn thấy gì rồi
mau chóng rời đi được sao? Cứ phải đợi cô ra rồi mới nhắc nhở đã phạm
phải lỗi muối mặt như thế này ư?

“Sorry…”

Khí nóng bốc
lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của ai đó đỏ bừng, trong đầu lúc này là một màn
trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đã xin lỗi vì chuyện gì, chỉ biết
cắm mặt tiến về phía bồn rửa tay. Chiếc đèn vàng tỏa ánh sáng dịu nhẹ,
cô không ngẩng mặt lên cũng biết trong chiếc gương sáng bóng không tì
vết kia đang phản chiếu một khuôn mặt xấu hổ, khổ sở đến cực độ. Đã đi
nhầm thì chớ, lại còn mất thể diện trước mặt người ngoại quốc thế này.
Không biết sau này, anh ta có hỉ hả kể cho đồng bào da trắng của anh ta
rằng tháng nào, năm nào đấy đã nhìn thấy một đứa con gái Trung Quốc lao
như tên bắn vào WC nam không nhỉ?

Hu hu, đúng là mất thể diện quốc gia mà.

Vừa tự tổng xỉ vả, vừa chìa đôi bàn tay đã xoa xong xà phòng về phía vòi
nước, Bạch Tiểu Thuần thật muốn mở miệng chửi bới. Vòi nước cảm ứng đáng chết mãi không thấy có phản ứng, đưa tay qua, đưa tay lại mà không có
giọt nước nào chảy ra. Mày ở phòng dành cho người nước ngoài cũng không
cần phải khinh thường người trong nước thế chứ? Tại sao không chảy nước, còn chưa thấy tao đủ mất mặt sao? Mau chảy nước!

Nếu như tay
không có xà phòng, quả thực cô sẽ phóng ra khỏi đây, cùng lắm thì cũng
để lại một hình tượng xấu xí mất vệ sinh, dù sao thì lúc này cô cũng
chẳng quan tâm đến mấy thứ lớn lao ấy. Vả lại, soái ca là nhân viên của
Phòng Quốc tế, mối quan hệ qua lại giữa Phòng Quốc tế và Phòng Nội địa
không nhiều lắm, mình cũng đâu phải nhân viên ở Thượng Hải, không chừng
cả đời này chỉ gặp có lần này thôi, nhưng vấn đề là lúc nãy, vì mải tự
tổng xỉ vả nên cô đã xoa xà phòng nhiều hơn mức quy định…

Một ngón trỏ thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng giơ tới, khẽ chạm vào phía dưới vòi nước.

Woa, nước chảy ngon lành.

“The sensor is…”[1'>

[1'> Loại cảm ứng này là…

Chẳng còn tâm trí để quan sát kỹ đôi bàn tay rộng lớn với những khớp xương