
ng ghép trong trường hợp của Tử Di thì...
Ngay khi dòng suy nghĩ trong đầu vừa vụt sáng, Khải Phong cua xe
lại, nổ máy chạy về điểm xuất phát, ánh mắt láo liên tìm
khiếm bóng hình quen thuộc, lòng cầu mong cô vẫn chưa nhấn nút.
Cậu đã bày ra trò chơi này, nhưng ko có nghĩa cậu để cho người kia muốn làm gì thì làm, dù cô có muốn nhấn nút, thì nhấn
định phải nhấn nút trước mặt cậu, và...ko cho phép cô rời
khỏi tầm mắt cậu như lúc này.
Đi được gần quãng đường dài, mệt mỏi đưa mắt tìm kiếm, cuối
cùng công sức Khải Phong bỏ ra ko trở thành công cóc.Trước mắt
Khải Phong, Tử Di đang ngồi xổm xuống phần đường bên cạnh môtô
của mình, tay thư thả vuốt ve bộ lông mềm của một con mèo đang
nằm co ro. 1 cách câu giờ độc nhất vô nhị
-Cậu đang làm cái quái gì thế hả?_Xuống xe thật nhanh, Khải
Phong cởi bỏ mũ bảo hiểm, vội vàng tiến về Tử Di, miệng hét
lên quát tháo to đến nỗi con mèo hoang trong tay Tử Di giật mình chạy biến.
-Cậu làm gì mà hét to thế hả?_Nhìn theo con mèo tội nghiệp 1
lát, Tử Di đứng dậy, ko thèm chú ý đến cơn giận ngùn ngụt
của người kia, ngang bướng chóng chế_Tôi muốn làm gì đâu cần
cậu phải quản.
-Lên xe đua tiếp đi_Kéo Tử Di lại gần mô tô đỏ, Khải Phong chụp
lấy mũ bảo hiểm đội mạnh lên đầu cô,nghiêm nghị ra lệnh.
-Chẳng phải cậu bảo muốn làm gì cũng được mà, sao giờ lại
hối thúc tôi_Tử Di vùng mạnh tỏ rõ thái độ đối đầu.
-Cậu câu giờ thì được gì, kết quả cuối cùng vẫn ko thay đổi.
Nếu cậu muốn ở đây thì cứ việc nhưng cậu nên nhớ, cậu đang
chọc giận tôi rồi đấy!_Nghiến răng trầm giọng đe dọa, Khải
Phong tức tối bỏ đi, lòng dấy lên nỗi thất vọng đến nghẹt
thở. Giờ, Tử Di ko còn bất chấp tính mạng để làm cậu vui như
lúc trước nữa rồi. Trái tim cô đã bắt đầu biết do dự.
Bật cười trước câu đe doạ cổ lỗ sĩ của Khải Phong, Tử Di lên
xe, nổ máy rồi lướt nhanh trên mặt đường với vận tốc lớn nhất có thể, vượt mặt Khải Phong.
Khải Phong nói đúng, trước sau như một, thôi thà kết thúc sớm
trò chơi này, dù gì cô cũng đã quyết định sẵn lựa chọn cho
mình.
Cũng tăng tốc vượt ngang xe Tử Di, Khải Phong nhếch môi cười,
mắt thẳng hướng nhìn về vạch trắng dần hiện ra trước mặt 2
người.
2 ngón mạ khẽ chuyển động, tách rời khỏi những ngón khác rồi đặt lên 2 nút đỏ, nhấn cùng một lúc ngay khi chạm vạch đích.
Tử Di và Khải Phong đã cùng nhấn nút...
...nhưng ko có vụ nổ nào cả...
Từ từ hé mở hai con mắt nhát gan đang nhắm tít lại chờ chết, Tử Di lờ mờ
hết nhìn chiếc mô tô đến cơ thể mình, tròn mắt kinh ngạc khi thấy "mẹ
tròn con vuông", lòng vừa vui vừa hụt hẫng. Vui vì mình ko cần phải vào
viện nằm lì một chỗ trương cái bụng đói lên chờ người mang cơm đến rồi
khóc thút thít hậu tiễn đưa 2 cái răng cửa "may mắn tử nạn". Hụt hẫng
bởi cô đã dành quá nhiều thời gian để vừa hỏi vừa trả lời cho những khúc mắc âm ỉ trong đầu, đã thế còn phải tiêu tốn hàng tá nơron nghĩ kế câu
giờ, vậy mà, giờ đây, những thứ đó trở nên thật thừa thãi và cô tiếc rẻ
thay cho chúng.
Từ hụt hẫng chuyển sang bực bội, Tử Di quắc mắt nhìn kẻ gây chuyện cũng
đang lâm vào tình cảnh "ngây thơ nai tơ" như cô, cáu bẩn hỏi:
-Chuyện gì thế hả? Sao lại như vậy?
Lơ đi câu hỏi khiếm nhã của Tử Di, Khải Phong chuyên tâm nhìn lướt qua 1 lượt chiếc môtô của mình rồi ngự nhãn thần lên cái nút đỏ vài giờ trước được xem là bạn của diêm vương, ánh mắt xa xăm đong đầy những nghi vấn
nào đó khó diễn giải thành lời.
-Này! Cậu đang giỡn với tôi đấy hả? Nói gì đi chứ!_Thở phù đầy giận giữ
làm mớ calo được phóng thích dính lên mặt nhựa trong mũ bảo hiểm vì bị
cho mọc rêu, Tử Di quát lớn, chán chường rời khỏi môtô.
-Chết tiệt!_Nối tiếp lời quát uy quyền của Tử Di bằng cú va chạm mạnh
giữa mui giày thể thao với vỏ xe, Khải Phong tím mặt nhăn nhó lãnh hậu
quả,nhưng ko tự bỏ ý định đả thương cái gì đó cho hả dạ, cậu đấm thật
mạnh lên chiếc nút đỏ xả street, tất nhiên, lần này kẻ mang nỗi đau thể
xác...vẫn là cậu.
-Chết tiệt gì chứ! Người phải nói điều đó là tôi nè! Điên mất!_Trố mắt
nhìn hành động dại dột của kẻ đương tuổi 17, Tử Di tức lộn ruột, cởi bỏ
chiếc mũ bảo hiểm rồi ném mạnh nó xuống đất, tay chìa về phía Khải
Phong_Thôi! Coi như tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ thì đưa cuộn
video đó đây. Hãy giải quyết mọi chuyện trong hoà bình.
Bỗng, một chiếc lá xanh lè từ đâu đó rơi xuống, nằm gỏn lọn trong lòng
bàn tay Tử Di, đồng thời lôi kéo sự chú ý của cô lên bầu trời váng mây
trên cao. Cô nhăn mặt khó hiểu một hồi rồi tức khắc mấy giây sau trợn
tròn mắt, chiếu tướng lên 1 chiếc trực thăng đang bay tròn vòng vòng
trên ko. Ko biết dùng kế gì dụ dỗ thêm 5 chiếc trực thăng khác bay đến,
chưng hửng giữa trời vài phút rồi từ từ hạ cánh xuống bãi đất trống trên đường đua làm cây cối xung quanh như lung rễ bay theo gió.
Sau 6 chiếc trực thăng hừng hực khí thế, bóng khoảng chừng 10 chiếc ô tô đen ngợp ẩn hiện nối đuôi nhau rồng rắn lên mây phượt đến cạnh với vận
tốc cuồng dại của những