Polly po-cket
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213902

Bình chọn: 9.5.00/10/1390 lượt.

ọp mang tính quan trọng,
mong ngài đừng để ý đến chuyện xung quanh mà hãy nghĩ cách
lấy lại lô vũ khí trong tay bọn Yakuza ấy. Cảnh sát, cứ để
bọn đàn em xử chúng!

-Nghĩ cách? Suốt từ sáng tới giờ các ngươi ngồi lì ở đây,
chỉ biết nhìn nhau liếc, háy mà bảo nghĩ cách sao? Hay muốn ăn cơm chiều đã rồi mới chịu về_Vừa nói vừa dán mắt vào hình
ảnh của camera lắp đặt ngoài cổng truyền vào, Khải Phong đáy
mắt ánh lên chút ngạc nhiên, khoé môi lại cười nhẹ.

-Ko phải thế..._Ông kia muốn nói gì nữa nhưng lại bị ánh mắt sắc lẻm của Khải Phong chặn cứng.

-Giờ các ngươi muốn làm gì thì làm, bàn kế gì cứ việc, ta ra ngoài hít thở một chút, trong này ngột ngạt quá_Ko để cho
đám người rỗi việc lên tiếng ngăn cản, Khải Phong mở cửa rồi
đóng rầm, thư thái ngồi xuống chiếc ghế đệm bên ngoài, vừa
ngắm con người đang ko kiên nhẫn nổi ở bên ngoài vừa bấm số
gọi đến ai kia.

-Lâu rồi ko gặp nhỉ?_Cậu mỉa mai

.-Khải Phong hả? Gặp tôi chút đi_Người bên kia ko quan tâm đến
giọng điệu đáng ghét ấy, cô nhanh chóng đưa ra vấn đề.

-Sao tôi phải gặp cậu?_Phóng to hình ảnh trong ipad, Khải Phong tiếp lời.

-Tôi muốn hỏi cậu chuyện về vụ đánh nhau trong trường, hỏi xông tôi sẽ đi ngay_Nghĩ rằng người kia ko muốn gặp mình, Tử Di khổ não hứa hẹn, đi đi lại lại ko ngớt chân.

-Giờ tôi đang bận, nếu muốn gặp thì để ngày mai, chào
nhé!_Kết thúc cuộc gọi nhanh như chớp, Khải Phong thở dài, mắt cậu vẫn "chung thủy" chiếu tướng lên khuôn mặt đang giận dỗi
của kẻ đang đứng trước cổng nhà mình, lẩm bẩm_Sao đây, cậu sẽ làm gì, Hàn Tử Di?

Trố mắt nhìn vào dòng chữ kết
thúc cuộc gọi theo font time new roman nhấp nháy ẩn hiện trên màn
hình dế yêu cực vui mắt, Tử Di gập mạnh những ngón tay, ép
chặt nó đến run rẩy, cả cơ thể bề ngoài trong rất sầu đời
với đôi mắt luyến tiếc ngắm dung nhan toàn cát với sạn của
đất mẹ nhưng sâu thẳm, nó lại chứa đựng lửa giận ngút ngàn
tựa Hoả Diệm Sơn trong truyền thuyết. Ngày mai ư? Cô có còn đủ
thời gian để ngái ngủ cho tới ngày mai và ném 1 câu sáng rồi
thường tình nữa ko khi mà ngày đình chỉ học của cô đang kéo
dãn, dài ra và có thể cô sẽ ko còn được đến ngôi trường thân
yêu mà cô phải cắm cổ, nhét mớ kiến thức vào cái đầu rỗng
toách để đạt điểm tuyển sinh cao ngất đó chứ. Huh! Rõ ràng,
Lâm Khải Phong đang cố tình làm khó cô đấy mà, nhưng, để làm
khó 1 người đã bắt tay làm chuyện gì thì cũng thành công viên
mãn ko dễ đâu nhé.

"Cứ chờ đấy!" Đút điện thoại vào cái túi xách đeo lệch bên
vai, Tử Di cẩn thận giấu toàn bộ "gia sản" của mình vào 1 bụi cây gần đó, đề phòng kẻ nào rỗi hơi ăn trộm lúc cô đang thi
hành công vụ rồi bước chân dạo 1 vòng quan sát bức tường cao
vời vợi gần 3 mét trước mặt, ko để sót 1 kẽ hở hay 1 vết nứt dài trên nó.Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách trèo qua bước
tường là ổn, đối với người cũng có chút võ thuật như cô cũng ko tệ lắm. Tuy nhiên vấn đề đáng lo ngại nhất chính là chẳng
có cái lỗ nhỏ nào để cô đặt chân làm điểm tựa phi lên cả, cứ trần trụi mà nhảy lên xém chừng vào viện ăn cháo đến hết
cuộc đời cũng nên. Chỉ mới mường tượng cái cảnh mình bò lê
bò lết dưới sàn bệnh viện để giật lại cái bánh mì nguộc
trên miệng con chó con ngây thơ là Tử Di đã đủ hãi rồi.Vừa
muốn vào bên trong xiết cổ đe dọa tên bội bạc vừa lại ko muốn
cơ thể mình có thêm 1 trầy xước nào, Tử Di lòng đắn đo khôn
nguôi, coi bộ chỉ có cách để mai tính là ổn.

Đương lúc toan ra tiệm tạp hoá mua cái thanh trèo cho đỡ mệt,
bỗng, chưa đi được 2, 3 bước tròn vẹn, 1 giọng nói sắt đá vang
lên như hét trong đầu cô, khiến cô ko hiểu sao lại rùng mình kinh hãi:

"Thấy khó đã chùn bước thì các con có xứng là người thừa kế ko hả? Giờ ta sẽ tháo xích cho hai con chó này, một là 2 đứa
tìm cách nhảy qua bức tường đó, hai là để những chiếc răng
sắc nhọn ngấu nghiến cơ thể mình chọn đi!"

"Grừ...gâu!..."

Tử Di dừng chân, đột ngột, cô quay đầu đưa ánh mắt dè chừng
nhìn về phía sau, kiểm tra xem thực có 2 con chó với hàm răng
dài chực xâu xé bất kì con mồi nào nằm trong vòm miệng ấy ko, toàn thân cứng trững.

May sao, đó chỉ là 1 ảo giác do thần kinh căng thẳng phát sinh
ra hoặc là...1 kí ức vừa quen vừa lạ."Nhìn cho kĩ bức tường,
đoán biết độ dài của nó để chia thành nhiều điểm đặt chân
phù hợp" Giọng nói ấy lại phảng phất, tựa như 1 cơn gió lạnh
làm mát cơ thể nóng bừng của một vị hành khuất nào đó trong
buổi trưa hè gay gắt. Nó vạch ra cho Tử Di 1 hướng đi hoàn hảo.

"Chia xong, các con phải lấy đà, đạp chân mạnh và nhanh, nối
tiếp lên các điểm tựa ấy đồng thời đưa tay bám vào đỉnh tường khi thấy có thể bám được rồi lấy sức trèo lên. Nhớ, ko được
từ bỏ, một khi có ai đó muốn giết các con, bọn chúng sẽ ko
dung tha khi thấy sự yếu đuối, vô dụng đó đâu"

Tử Di, ko biết vì cớ gì đã làm theo lời chỉ dẫn ấy, cô thực
hiện hết lần này sang lần khác, và đúng như cái quyết tâm
trời sinh đúng chỗ ấy, Tử Di cuối cùng cũng đáp lên đỉnh
tường của bức "cấm thành" dài ngặt nghẽo.

Xui thay, nhảy lên thì khó th