Disneyland 1972 Love the old s
Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323063

Bình chọn: 10.00/10/306 lượt.

một trạm chuyển tiếp của hai tuyến tàu điện, ngoài ra
còn là trạm xuất phát của tuyến cao tốc chạy thẳng ra sân bay. Chỉ là
trạm tàu điện này thôi, cổng ra đã có từ A đến K, tổng cộng mười một
cổng. Chao ôi! Đến mười một cổng cơ đấy! Chuyên viên của chúng ta đứng
trước tấm bản đồ nhìn ngang nhìn dọc, cũng không tìm được lối ra để đến
công ty mình.

Nếu lúc này có một người hiểu ý giáng trần đến bên
cạnh giúp anh tìm ra lối thoát, anh chắc chắn sẽ đem người đó về nhà
cung phụng như tiểu thiên sứ!

“Chào anh, xin hỏi anh có cần trợ giúp gì không ạ?”

Nhắc thiên sứ, thiên sứ đến!

Vương Liên Vũ quay người lại, dùng ánh mắt như tầng lớp nông dân nghèo khổ bị áp bức đang sung sướng khi gặp được hồng quân mà nhìn đối phương, thậm
chí còn nắm lấy hai tay của người ta, lắc lư mấy hồi: “Thiên sứ… à
không, xin lỗi anh có thể cho tôi biết, làm sao để đến công ty XX ở
plaza XX?”

Người thanh niên trẻ tuổi bị hành động của anh làm
hoảng hốt, nhưng rồi điềm tĩnh chỉ dẫn cho anh: “Anh nhìn đây, chúng ta
đang đứng ở vị trí này trong trạm, mà công ty XX thì ở chỗ này… chỉ cần
thuận theo lối đi này rẽ sang, sau đó lên lầu, rồi lại xuống một lầu,
tiếp đến rẽ về bên phải, ở đó sẽ có một cổng đến trực tiếp công ty.”
Người thanh niên cười vui vẻ: “Anh đã rõ chưa ạ?”

“Chưa.” Vương Liên Vũ trả lời nhanh nhẹn.

Nụ cười của người thanh niên lập tức tắt lịm.

Đúng thế, Vương Liên Vũ cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm là hay mù
đường. Lúc trước, phải mất nửa năm anh mới nhớ được đường từ nhà đến
công ty, bắt đi hơi vòng một tí là anh có thể ngất ngây vì lạc đường,
nói gì đến mấy con đường phức tạp ở tàu điện ngầm, lên lên xuống xuống,
trái trái phải phải, thực sự là làm anh điên đầu.

Người thanh niên gãi gãi má, dáng vẻ buồn phiền của cậu đáng yêu lạ thường: “Ừm, hay là thế này, tôi đưa anh đi nhé?”

Vương Liên Vũ lúc này mới để ý người thanh niên mặc đồng phục màu xanh đậm
của nhân viên phục vụ tàu điện, cổ áo sạch sẽ, trước ngực đeo bảng tên,
trên có dán tấm hình cậu đang cười thẹn thùng, bên cạnh là tên và số
hiệu: Triệu Tử Uất KZ5243XXXX, bên dưới là một vòng chữ nhỏ: “Rất hân
hạnh được phục vụ quý khách.”

“Triệu Tử Uất đúng không? Thật
phiền cậu quá!” Vương Liên Vũ tỏ ra vô cùng cảm ơn sự chủ động của ân
nhân cứu mạng, cả đoạn đường theo sát đằng sau Triệu Tử Uất, dáng vẻ cẩn trọng, người không biết có khi lại tưởng anh từ trong rừng mới ra.

Nhưng chưa được vài bước, một loạt xác ướp… À không, một đợt người ào đến,
thì ra trong ba phút này, bốn chuyến tàu của hai chiều ngược nhau cùng
đến trạm, hàng loạt nhân viên văn phòng ồ ạt đổ về hai phía hợp thành
hai luồng như hai dòng chảy xiết như muốn nhấn chìm Triệu Tử Uất thân
cao gần một thướt bảy, và Vương Liên Vũ thì bị dòng chảy ấp che lấp
thiên sứ của mình.

May mà thiên sứ vẫn luôn là thiên sứ. Đúng lúc Vương Liên Vũ dừng lại tại chỗ nhìn ngang nhìn dọc, Triệu Tử Uất ngược
dòng người bước đến bên cạnh anh, giọng vẫn nhẹ nhàng không hề trách
móc: “Chắc anh không thường xuyên đi tàu điện ngầm đúng không ạ? Bây giờ là cao điểm buổi sáng nên lúc nào cũng vậy, anh cẩn thận theo sát tôi
không thì lạc mất!”

Vương Liên Vũ cao lớn, nhìn xuống thấy một
biển đầu tóc đen không bờ bến, mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Tôi nghĩ khả
năng không lạc mất cậu rất ít.”

“Không sao!” Phục vụ viên Triệu
Tử Uất cười tươi, chủ động đưa tay ra trước mặt Vương Liên Vũ: “Lần này
anh nắm lấy tay tôi, đảm bảo không lạc!”

Từ khi sinh ra đến nay
hai mươi tám năm rồi chưa lần nào có người yêu, Vương Liên Vũ nhìn nước
da non mịn của người thanh niên trẻ tuổi, nuốt nước dãi ừng ực.

Người thanh niên đứng
thẳng như một cọng hành nơi cổng trạm tàu điện, bộ đồng phục sậm màu cậu khoác trên người, nhìn góc nào cũng đẹp. Cậu dặn: “Được rồi, đi từ đây
lên là đến được công ty XX. Thưa anh, tôi còn công việc, không thể ra
ngoài, phải quay về vị trí công việc của mình gấp.” Triệu Tử Uất cười và buông tay ra, Vương Liên Vũ lòng bàn tay trống rỗng, hận không thể kéo
cậu thanh niên lại, cùng nắm tay thêm một lúc nữa.

“Đừng gọi khách sáo vậy, gọi Vương Liên Vũ thôi.”

“Hả…?” Triệu Tử Uất ban đầu hơi sững người, nhưng nụ cười lại nhanh chóng nở
trên môi cậu: “Dạ vâng, anh mau đi đi ạ, sắp chín giờ rồi, đừng để lỡ
công việc của anh. Tàu điện ngầm lúc người đông đều như vậy cả, lần sau
anh đừng quên cổng ra nhé!”

Vương Liên Vũ thấy lòng xao xuyến: “Nếu tôi vẫn không nhớ lối ra, thì có thể tìm cậu chứ?”

Triệu Tử Uất gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi, xem chừng rất vui vì
được người khác khẳng định khả năng làm việc của mình. “Vâng(*´∀`*)!”

Nụ cười ấy làm Vương Liên Vũ ngất ngây.

Khi anh chao đảo bước đi với vẻ mặt si mê khó tả, trong đầu anh liên tục
hiện lên nụ cười của Triệu Tử Uất trước lúc hai người chia tay. Anh biết tiếng sét ái tình đã đánh trúng mình.

* * *

Vương Liên Vũ năm nay cũng hai mươi tám rồi, kinh