Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323122

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

u tú thậm chí chỉ muốn tắt máy, ngủ một giấc cho xong, không ngờ bên tai anh vang lên: “Giám đốc, Nho! Nho!”.

Nam ưu tú làm theo lời đối phương, chọn hai hình Nho, sau đó kinh ngạc nhìn chúng biến mất một cách “thần kỳ”.

“Đừng có sững người ra thế! Còn Thơm! Thơm”. Người thanh niên lại hét lên.

Thì ra không biết tự bao giờ, cậu thanh niên đã lặng lẽ theo dõi Nam ưu tú
chơi trò chơi, mà Nam ưu tú với vẻ ngờ nghệch ấy làm cậu ta không chịu
được phải lên tiếng.

Năm phút sau, cậu thanh niên cuối cùng đứng
ngồi không yên, ngứa tay ngứa chân khi thấy tay và mắt của Nam ưu tú
phối hợp không nhịp nhàng, cậu ta bắt đầu ra tay, trực tiếp hành động.

Đợi khi qua vòng, cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, suýt nữa thì hết
giờ…”. Bỗng toàn thân cậu khựng lại. Lúc này cậu mới nhận ra hành vi vô
lễ của mình. Cậu xấu hổ, mặt đỏ gay, mồ hôi trên trán do lúc nãy chơi
căng thẳng đang rơi xuống. Cậu không dám nhìn Nam ưu tú ngồi cạnh bên.
Đến lúc này mới nhận ra sự chênh lệch giữa hai người xa thế nào.

Cậu bối rối lau hai tay lên đùi, lòng tự trách bản thân mình lỗ mãng, không biết có làm hỏng thiết bị cao cấp của người ta hay không?

Trông dáng vẻ bối rối của cậu thanh niên, Nam ưu tú cũng hơi chạnh lòng, lắc đầu nhưng mặt không để lộ cảm xúc.

“Không sao, cậu chơi rất hay, tôi ngồi xem cậu chơi thấy cũng rất vui.”

Ngày hôm sau, cậu
thanh niên tuy vẫn như thế, đeo một cái khẩu trang lớn, nhưng khi gặp
Nam ưu tú, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Dù không nhìn thấy hết khuôn mặt
cậu, Nam ưu tú vẫn đoán được cậu này nhất định đang cười một cách ngốc
nghếch. Chẳng qua là đi cùng một chuyến tàu điện, chơi cùng một Ipad,
nhưng giữa họ đã nở ra một “tình bạn” vô hình.

Khu vực xung quanh nơi Nam ưu tú làm việc được Người thanh niên lau dọn vô cùng sạch sẽ.
Nam ưu tú vỗ vai cậu và nhét vào tay cậu một cặp bánh kẹp làm bữa sáng.

Ngày hôm đó họ lại cùng tan sở và đợi tàu điện ngầm, Nam ưu tú chủ động lôi Ipad trong túi ra dúi vào lòng cậu thanh niên.

Cậu thanh niên lộ rõ vẻ cảm động, nhưng không dám phản ứng. Cậu chỉ ái ngại ôm lấy Ipad, ánh mắt trông như chú cún ngoan vừa qua khóa huấn luyện kỹ lưỡng, dù chủ nhân có để xúc xích trước mặt cũng không dám cắn một
miếng.

“Được rồi! Cứ chơi đi!” Nam ưu tú muốn vỗ vai cậu ta,
nhưng do tư thế ngồi của hai người, đành vỗ vỗ lên tay cậu: “Hôm qua tôi đã nói rồi, tôi rất thích nhìn cậu chơi.”

Lúc này cậu thanh niên mới thật sự an tâm, vui mừng click vào biểu tượng trò chơi Xếp hình, và bắt đầu cuộc chiến đấu.

* * *

Hai tuần sau, cậu thanh niên đã thắng hết mấy trăm vòng của trò chơi này,
chìa khóa mới của Nam ưu tú cũng đã về đến nơi. Khi nghe nói Nam ưu tú
sẽ không cùng đi tàu điện với mình nữa, cậu buồn ra mặt.

“Ồ, vậy
thì tốt quá… Những chiếc xe sang trọng ấy mới phù hợp cho giám đốc thỏa
sức phóng băng băng trên đường cao tốc. Việc đi tàu điện ngầm này thật
sự không xứng với anh.” Tuy miệng nói thế, nhưng khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ
thất vọng hụt hẫng, “sao lại như thế chứ?”

Nam ưu tú chọc ghẹo: “Tôi tưởng cậu không nỡ xa tôi?”

“Đương nhiên là em không nỡ xa anh rồi!... À không, em không có ý đó!”

“Ha ha, không nỡ xa tôi hay không nỡ xa trò chơi Xếp hình của tôi?”

Cậu thanh niên lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải thế… cứ dùng máy của anh
như vậy cũng không tốt lắm. Tháng sau em về quê thăm nhà, anh cho em hỏi chiếc máy trò chơi này bao nhiêu tiền, em muốn mua một cái làm quà cho
em gái mình nhân dịp nó vừa đậu cấp ba.”

--- Máy trò chơi ---

Nam ưu tú bụng cười thầm, nhưng vẫn nói lời nói dối thiện ý: “Cái thứ này
không đắt, nhưng với mức lương của cậu thì cũng không phải là rẻ. Tôi
còn một cái như thế này do công ty thưởng. Cái máy cũ này có thể bán
giảm giá cho cậu, tám trăm tệ được không?”

Tám trăm tệ là một nửa tháng lương của cậu thanh niên. Tuy cái máy trò chơi này đắt hơn cậu ta tưởng tượng, nhưng cũng không phải là không trả nổi. Mà cậu ta thấy cái máy trong tay Nam ưu tú không có vấn đề gì, giống y như mới mua vậy,
cảm giác như đang lợi dụng người ta.

Nam ưu tú thoải mái hơn cậu
ta nghĩ, trước khi xuống tàu anh trực tiếp nhét Ipad vào lòng cậu, để
cậu mặc sức chơi, tiền máy chỉ cần đợi tháng lương sau rồi trả anh ấy
cũng được.

“Giám đốc, anh thật tốt!” Cậu thanh niên như một chú cún trung thành vừa nhận thưởng.

Nam ưu tú vỗ vỗ lên trán cậu, thầm nghĩ: “Tôi chẳng tốt đẹp gì đâu!”

* * *

Ngày hôm sau tại bãi giữ xe của công ty, cậu thanh niên chặn đầu xe Nam ưu tú.

Nam ưu tú mở cửa kính hỏi cậu ta cần gì. Cậu thở hồng hộc nhét Ipad vào trong xe.

“Giám đốc, tuy tiền tôi không nhiều, nhưng không cần anh phải thương hại
tôi!” Cậu ta nói lớn, đôi mắt đỏ ửng: “Hôm nay cô Hồng ở lầu sáu đã nói
cho tôi biết, máy trò chơi này rất đắt tiền, không thể chỉ có giá tám
trăm tệ, dù tôi có bán thận cũng không trả cho anh được!”

Nói r


XtGem Forum catalog