
nhìn Vương Vĩnh Chí, lại nhìn điện thoại của mình, sau đó tháo lục lạc ra và trả cho hắn.
Vương Vĩnh Chí tay nâng niu lục lạc hồng, mặt cúi gằm, không rõ thái độ.
Anh thấy điệu bộ của Vương Vĩnh Chí trông như chú cún bị chủ nhân bỏ rơi,
liền cười phá lên: “Không phải cậu nói không có màu hồng, cậu vẫn nhận
ra tôi hay sao, còn treo thêm mấy thứ hồng hồng đỏ đỏ ấy làm gì?”
Nói rồi anh vẫy tay quay đi.
Bạn gái của Lưu Minh Dư bị bắt nạt, tìm anh khóc thút thít.
Lưu Minh Dư đang nghĩ về chuyện Vương Vĩnh Chí, nghe khóc lóc mà rối cả ruột gan: “Rốt cuộc là làm sao?”
Cô người yêu vừa khóc vừa kể lại ngọn ngành. Anh nghe xong thấy thật buồn
cười, có việc gì đâu, mấy cô bé này thật chẳng biết đùa.
Chuyện
thật không có gì. Hiện nay, mỗi trường đại học đều có bộ phận giúp đỡ
khách hàng của hãng Di động Trung Quốc. Bạn gái anh cũng muốn kiếm ít
tiền tiêu vặt, nên xin vào bộ phận này, mỗi tuần có một tối làm nhân
viên trực điện thoại, chịu trách nhiệm xử lý các vấn đề điện thoại của
khách hàng.
Tối hôm trước, bạn gái anh trực, cô tiếp điện thoại
của một người đàn ông, ông ấy chỉ hỏi: “Trang web Di động Trung Quốc của các bạn là gì?”
Cô ấy trả lời:
Người đàn ông nói thêm: “Cô đánh vần xem nào!”
Bạn gái anh kiên nhẫn, đánh vần từng chữ: “C - h - i - n - a - m…”
Người đàn ông ngắt lời cô: “Này này, khoan đã, âm là gì? Tôi không biết, cô đánh vần bằng phiên âm tiếng Hán cho tôi đi!”
Cô bé ngây thơ đáp: “M chính là “Mo””
Người đàn ông: “Cái gì? Nghe không rõ!”
Cô gái lặp lại: “Mo! mo! mo!”[1'>
[1'> Chữ âm trong phiên âm tiếng Hán đọc là mo, phát âm giống chữ sờ mó.
Không ngờ người đàn ông ấy bỗng thốt lên: “Trời ơi! Đồ sàm sỡ!!!”
Kết quả là bạn gái của Lưu Minh Dư bị một người vô duyên như vậy làm cho tức đến phát khóc.
Lưu Minh Dư rất buồn cười, nhưng xem dáng vẻ tủi thân đáng thương của bạn
gái mình thì không dám cười, đành chủ động gỡ rối: “Thôi thế này, lần
trực sau em đừng đến nữa, để anh thế em một hôm. Nếu có cuộc điện thoại
quấy rối kiểu ấy nữa, anh sẽ mắng cho hắn một trận!”
* * *
Thế là một ngày nọ, Lưu Minh Dư thay bạn gái mình trực điện thoại.
Vì điện thoại vào buổi tối ít, mà họ chỉ chịu trách nhiệm khu vực này
thôi, nên tất cả người trực cộng thêm Lưu Minh Dư cũng chỉ có ba người.
Lưu Minh Dư gần ngủ say thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Câu mở đầu theo quy định: “Alô, xin kính chào quý khách, phục vụ viên số 6699 xin được
phục vụ quý khách.”
Đầu dây bên kia không chút động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ.
Lưu Minh Dư chau mày, thầm nghĩ không biết lại trò gì nữa đây, anh lặp lại: “Chào quý khách, phục vụ viên số 6699 xin được phục vụ quý khách.”
Bên kia trả lời, đó là hai chữ mà Lưu Minh Dư vô cùng quen thuộc.
“Sư huynh?”
Lưu Minh Dư lập tức nhận ra đó là ai, cảm giác thế giới thật nhỏ bé chật
hẹp, không ngờ cuộc điện thoại này lại chính là Vương Vĩnh Chí.
“Gì đó?” Anh gặng hỏi.
Vương Vĩnh Chí ngập ngừng, có lẽ hơi bất ngờ vì việc anh thừa nhận quá nhanh. “À, cũng không có gì, chỉ là… em chỉ muốn hỏi địa chỉ trang web của
mạng Di động Trung Quốc là gì thôi.” Vương Vĩnh Chí chợt nhớ ra điểm
thưởng mà mình tích được đã có thể đổi quà, cho nên muốn lên mạng tra
thử xem có quà gì đổi được hay không?
Ai ngờ câu hỏi này chạm
đúng vào nỗi bực tức của Lưu Minh Dư, anh thầm nghĩ, hay nhỉ, một chàng
trai cao lớn lại thích tìm những chuyện vớ vẩn này chọc ghẹo phục vụ
viên điện thoại, vậy mà còn nói là thích mình.
Lưu Minh Dư cười nhạt:
Vương Vĩnh Chí hỏi luôn không ngại ngùng: “Anh có thể đánh vần được không ạ?” Hắn là một vận động viên, những điều phải hi sinh đằng sau những thành
công ấy không phải ai cũng hiểu. Ba tuổi hắn đã vào trường Thể thao chơi bóng, đừng tưởng bây giờ hắn đang học đại học, thực ra hắn cũng chỉ có
trình độ lớp 3. Nhắc đến tiếng Anh thì hắn cũng chỉ biết nói Hello hay
Byebye gì đó thôi.
Nhưng câu hỏi đó lọt vào tai Lưu Minh Dư thì
lại hoàn toàn khác. Anh nghĩ tên chọc ghẹo bạn gái mình chính là hắn,
trò này hôm nay vẫn sử dụng!
Lưu Minh Dư giận đến nỗi tay run cầm cập: “C - h - i - n - m…”. Anh quá nóng giận mà không để ý rằng mình đã đánh vần sai.
“Hả? M? Sao lại là M?” Vương Vĩnh Chí khựng lại, tuy tiếng Anh của hắn không khá, nhưng cũng biết chữ China đánh vần như thế nào, chữ cuối cùng rõ
ràng là chữ “a”, sao lại thành ra chữ “m”.
Lưu Minh Dư tức chí,
gân cổ lên nói: “Cái gì mà âm hả? Chính là “mo”! “mo” cậu có hiểu không? “mo”!!! Chính là “mo” của “mo mo mo mo…”!!! Cậu không phải là đợi tôi
nói “mo” xong rồi lật mặt bảo: “sư huynh, anh là đồ sàm sỡ” hay sao? Cậu tưởng tôi không biết ư? Cậu mới là đồ sàm sỡ! Đồ sàm sỡ!”
Vương Vĩnh Chí im lặng, “…”
Lưu Minh Dư tức điên lên như một con trâu lồng, đang thở phì phò, mũi không ngừng phì hơi. “…”