
/>
“… Em chỉ muốn nói với anh, chữ cuối trong chữ China là chữ a, không phải là chữ m…”
“…”
“Còn nữa…”
“… Hử?”
“Sư huynh, anh là đồ sàm sỡ.”
Lưu Minh Dư vừa tức giận vừa xấu hổ, ném mạnh điện thoại.
* * *
Lưu Minh Dư cho rằng, anh không phải là dạng người dễ bị người khác chi
phối đến cảm xúc của bản thân mình, nhưng lần này gặp phải Vương Vĩnh
Chí, lòng anh luôn thấy bứt rứt khó chịu.
Mấy ngày nay không vui, đương nhiên cũng chẳng còn tâm trí gì khi bên cạnh người yêu. Cô bạn
gái mới này của anh cũng không phải người dễ bắt nạt. Cô thấy người đàn
ông trước mặt mình thật vô dụng, thôi thì “đá” quách cho xong.
Lưu Minh Dư cũng vui với cái cảnh thanh tịnh đó, chia tay thì chia tay, một mình cũng tốt.
Nhưng mà có một người cứ không để cho anh yên, hôm trước anh vừa chia tay bạn gái, hôm sau hắn đã gọi đến rồi.
Lúc đó, Lưu Minh Dư đang ngủ ngon, mơ màng cầm điện thoại từ đầu giường ra xem, chau mày vì khó hiểu.
Tên người gọi là chữ “Em ấy.”
Em ấy? Em ấy là ai? Ai là em ấy?
Chưa kịp đợi Lưu Minh Dư nghĩ ra, anh chợt nhìn thấy hình hiện trên điện
thoại là một chiếc áo thun hình trước ngực đính đầy hạt thủy tinh đang
bay phấp phới trên dây phơi quần áo.
Lưu Minh Dư tỉnh hẳn.
Anh để điện thoại reng một lúc lâu, cuối cùng đã hiểu lý do vì sao, nhất
định là hôm quên điện thoại chỗ Vương Vĩnh Chí đã bị hắn đổi tên.
Lưu Minh Dư bĩu môi: Tên Hồng Đỏ Quái Dị chẳng phải là rất thân thiết hay
sao, lại còn đổi thành Em ấy, nghe cứ như hai người cùng một ruột ấy!
Anh cầm điện thoại đợi một lúc, thầm nghĩ không thể để cho Vương Vĩnh Chí
nghĩ rằng mình vội vã bắt máy, phải kéo dài ra mới được. Anh đếm thầm
tới hai mươi giây, nhếch mép cười một cái rồi bấm nút nghe.
Nhưng khi anh vừa chạm tay đến nút nghe, bên kia gác máy.
“…” Lưu Minh Dư trầm ngâm, nhìn chăm chăm vào điện thoại, nghĩ rằng một lúc nữa thôi Vương Vĩnh Chí sẽ gọi lại.
Một phút, ba phút, năm phút… chiếc Nokia đen vẫn im lìm nằm đó.
Lưu Minh Dư hết kiên nhẫn, cầm điện thoại gọi lại.
Rất nhanh, bên kia vội vã bắt máy, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên truyền qua sóng điện thoại: “Sư huynh…”
Lưu Minh Dư hỏi dồn dập: “Lúc nãy tôi không nghe máy, sao cậu cũng không gọi lại?”
Vương Vĩnh Chí hơi bất ngờ: “… À, ừm, em tưởng anh đang ngủ.”
“Quỷ đang ngủ cũng bị cậu gọi cho tỉnh dậy!”
“…”
“…”
“…”
“Được rồi, có việc gì mau nói đi!”
“À,… thế này… bây giờ anh đang độc thân đúng không?”
Lưu Minh Dư giọng trầm xuống: “Có gì không?”
Vương Vĩnh Chí: “Nếu còn độc thân, hay anh thử với em đi?”
Lưu Minh Dư phát hoảng, run tay, vội vàng bấm nút tắt.
Việc ấy coi như là gác qua một bên, hay nói cách khác rằng bản thân Lưu Minh Dư đang tháo chạy, mà Vương Vĩnh Chí cũng không ra sức theo đuổi, tạo
cho Lưu Minh Dư cơ hội thoát thân.
Con người Lưu Minh Dư cũng rất lạ. Nếu Vương Vĩnh Chí thật sự muốn quan hệ với anh thì phải ép buộc,
áp sát anh, buộc anh phải chịu, không thể để anh có cơ hội chọn lựa, nếu không anh sẽ chần chừ do dự.
Nhưng Vương Vĩnh Chí không hiểu
điều đó, hắn nghĩ rằng cho Lưu Minh Dư quyền lựa chọn, đó mới là tốt với anh ấy. Ngờ đâu, chính điều đó đã làm cho Lưu Minh Dư càng lúc càng xa
hắn.
Thoắt cái đã đến kì nghỉ đông, mối liên lạc duy nhất giữa
hai người là những dòng tin ngắn ngủi của Vương Vĩnh Chí: “Nghỉ đông vui vẻ, em thích anh.”; “Tết Tây vui vẻ, em thật sự thích anh.”; “Chúc mừng năm mới, em thích anh vô cùng.”; “Nguyên tiêu vui vẻ, em yêu anh”; “Sắp nhập học rồi, mình bên nhau đi anh!”
Lưu Minh Dư không trả lời tin nào.
Lúc họ gặp nhau thì đã vào học sau kỳ nghỉ đông.
Địa điểm là thư viện trường.
Nhân vật chính là Lưu Minh Dư, Vương Vĩnh Chí và hai nữ sinh. Một cô ăn vận
rất thời trang, váy ngắn áo khoác lông, đang quàng tay Lưu Minh Dư. Cô
kia cũng không thua kém, trang điểm trẻ trung như búp bê, được Vương
Vĩnh Chí ôm vai thân mật.
Trong tình huống này gặp nhau, Lưu Minh Dư có chút lúng túng nhưng Vương Vĩnh Chí lại điềm tĩnh lạ thường. Chào một câu “Sư huynh” như trong lòng đang không hề ôm ấp cô gái nào.
Lưu Minh Dư vốn cảm thấy lúng túng, lúc này lại chuyển sang tức giận.
Điện thoại của anh còn lưu lại tất cả tin nhắn của Vương Vĩnh Chí. Tuy anh
chẳng trả lời một tin nhắn nào nhưng cũng không hề xóa đi bất cứ tin
nhắn nào.
Tin nhắn mới nhất nhận được là vào ngày hôm trước.
Nhưng đứng trước tình thế này, Lưu Minh Dư không cách nào kìm lòng được.
Lòng anh chợt hiểu ra điều gì đó. Anh biết việc đối xử tệ bạc của anh, là
thánh nhân cũng phải bỏ chạy nói chi là Vương Vĩnh Chí. Thế nhưng sao
lòng anh vẫn ngậm ngùi, bởi anh luôn cho rằng hắn sẽ đợi anh.
Anh nhìn Vương Vĩnh Chí với vẻ mặt vô hồn không rõ cảm xúc.