
không gọi điện cho tôi.”
“Đàn ông mà cũng có cái gọi là dự cảm hay sao?”
Anh bật cười ha ha rồi nói thêm: “Dự cảm của tôi chính là phán đoán
dựa trên sự thực, sau lần rời khỏi quán Lục Môn đó, tôi liền dự cảm ý
định tôi dành cho cô sẽ không nhận được sự đồng tình, quả nhiên là vậy.”
Anh nói chuyện thoải mái như vậy, Vương Xán cũng đành bật cười đáp
lại: “Từ chối tình cảm của Cao tiên sinh quả thực là tổn thất đối với
tôi.”
“Cô không cần phải khách khí quá vậy đâu, xem ra cô không hề hối hận
vì quyết định này. Đối với cô mà nói, sức hút của tôi chưa đủ lớn, thậm
chí còn không đủ để khiến cô động lòng, điều này khiến tôi suy nghĩ một
thời gian khá lâu.”
Vương Xán cũng lên tiếng đùa lại anh: “Đổi một cách nói khác, thực ra là tôi tự biết lượng sức mình, không chịu đi chứng thực sức hút đáng sợ của Cao tiên sinh.”
Cao Tường bật cười hỉ hả. “Cô rất biết cách an ủi đàn ông trung niên.”
“Đừng có suốt ngày tự xưng mình là đàn ông trung niên, anh thực sự
chưa hề già. Chúc Cao tiên sinh thượng lộ bình an, đi chơi vui vẻ.”
Chiếc Jeep của anh dừng trước tòa nhà Vương Xán ở, tận mắt nhìn Cao
Tường quay xe đi hết con đường, quay người lại, cô giật nảy mình khi
thấy Trần Hướng Viễn đang đứng ở chỗ cách cô không xa.
Lại chạm mặt một lần nữa trong tình cảnh này, Vương Xán cảm thấy vô cùng chán nản: “Hướng Viễn, anh đến đây làm gì?”
“Mấy ngày nay anh hẹn gặp, em đều từ chối cả. Vừa nãy goi điện thoại
cho em, em lại không chịu nghe, anh thực sự không thể nào an tâm, cho
nên tới đây xem sao.”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, Vương Xán bèn lấy chiếc di động từ
trong túi ra, đích thực là có mấy cuộc gọi nhỡ. “Xin lỗi, tại chỗ ăn quá ồn ào, cho nên em không nghe thấy.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, thực sự nhìn không rõ nét mặt của Trần Hướng
Viễn, đột nhiên anh khom người xuống, nhấc một thùng nước ở cạnh bên
lên. “Mau lên trên đi.”
Vương Xán ngạc nhiên: “Tại sao anh lại xách nước?”
“Ống nước ở tòa nhà nhà em ở bị đóng băng, lúc nãy khi anh tới, thấy bố em xuống dưới nhà xách nước, không cẩn thận bị ngã…”
“Bố em không sao chứ?” Vương Xán vô cùng hoang mang, vội vã chạy lên trên.
“Chắc là không sao, anh đã đưa bố em lên nhà ri.”
Vương Xán chạy một mạch lên tầng ba, bà Tiết Phượng Minh đang đứng ở trước cửa nhà.
“Mẹ, bố con không sao chứ?”
“Không sao, không sao, bị trẹo thắt lưng một tí thôi, mẹ bảo bố lên
giường, chườm nóng rồi. May mà Tiểu Trần đưa ông ấy lên nhà, lại còn
xách hộ luôn hai thùng nước lên nữa.”
Cô chạy vào phòng ngủ của bố mẹ, chỉ thấy ông Vương nằm trên giường. “Bố, bố không sao chứ, có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần phải làm lớn chuyện thế đâu. Bố không sao đâu mà, là mẹ con cứ bắt bố phải nằm lên giường thôi.”
Vương Xán lúc này mới yên tâm, đưa lời oán trách: “Tuần trước thầy
giáo Hà ở tầng dưới mới bị gãy tay đấy, con đã dặn bố mẹ đi đường phải
cẩn thận mà. Bố lại còn xách nước trong lúc trời tối thế này nữa.”
“Mẹ con bây giờ đang nghỉ ở nhà, nếu bố không chuẩn bị nước thì thế
nào bà ấy cũng đi xách. Nếu mẹ con bị ngã thì còn nghiêm trọng hơn
nhiều.”
“Ngày mai con tìm đồng nghiệp bảo họ phản ánh lại tình hình này, xem
liệu có thể cho người bên công ty nước đến đây sửa chữa không. Ngộ nhỡ
vẫn chưa có nước thì cũng phải đợi con về, đừng làm những chuyện này dọa con nữa đấy.”
Lúc này, bà Tiết Phượng Minh liền gọi cô. “Tiểu Xán, Tiểu Trần không chịu ngồi lại, vội vã đòi về này.”
Vương Xán đi ra ngoài, Trần Hướng Viễn quả nhiên đã đứng bên ngoài
cửa, cô nhất thời không biết phải nói gì với anh, may mà lúc này ông
Vương nằm trong nhà liền nói vọng ra: “Thượng Minh, mời Tiểu Trần ở lại
làm ly rượu cho ấm bụng đã.”
“Đúng, rượu do dì tự nấu đấy, vừa thơm lại vừa ngọt, Tiểu Xán rất thích. Tiểu Trần, cháu nhất định phải thử một chút xem sao.”
“Rượu ngon lắm.” Vương Xán cố gắng thêm một câu này dưới ánh mắt chỉ thị của mẹ.
Tuy nhiên, Trần Hướng Viễn vẫn cứ lắc đầu từ chối: “Dì ơi, con không
làm phiền dì nữa, cũng để chú nghỉ ngơi, con về đây, con chào dì.”
“Đợi đã, để em tiễn anh.”
Hai người xuống dưới nhà, Vương Xán đang định nói gì đó, Trần Hướng
Viễn liền cầm chiếc chìa khóa điều khiển cửa xe rồi quay đầu lại nói với cô: “Ngoài trời lạnh lắm, em lên nhà đi.”
Nhìn anh lên xe, Vương Xán mỉm cười nói: “Em còn tưởng anh đã thay
đổi ít nhiều rồi cơ, xem ra em đã nhầm, anh luôn giữ được bộ dạng trấn
tĩnh, bình thản như lúc này.”
Bàn tay của Trần Hướng Viễn khựng lại, anh nhìn cô rồi nói: “Vậy thì anh phải làm thế nào đây? Xán Xán? Truy hỏi em hay sao?”
Vương Xán im lặng, không thể không thừa nhận thái độ của mình thực sự rất vô lí. Cô tiễn anh xuống đây vì cảm thấy có lỗi, vậy mà vừa mở
miệng lại nói ra những lời thế này, đúng là càng nói lại càng ngần ngại.
“Anh có thể nhận ra Cao tiên sinh đó đang theo đuổi em.”