Snack's 1967
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 7.5.00/10/359 lượt.

ược điện thoại của Trần Hướng Viễn đều thoái thác nói
bận việc, không có thời gian ra ngoài.

“Gần đây phải đi phỏng vấn nhiều lắm sao?”

Vương Xán mơ hồ trả lời một câu: “Vâng.”

“Tại sao gần đây anh không thấy bài báo do em viết?”

Mấy hôm trước, bố mẹ cô cũng hỏi câu tương tự. Hàng ngày họ đều đọc
báo rất đều đặn, đặc biệt là bà Tiết Phượng Minh, thỉnh thoảng còn chỉnh sửa lại cách viết câu của cô, nghiên cứu xem làm thế nào để dùng từ ngữ chuẩn xác hơn, làm thế nào thì viết càng điêu luyện hơn, văn vẻ hơn. Cô dành phải dồn nén cảm giác rối loạn trong lòng, đưa ra đáp án khiến bố
mẹ an tâm: “Bây giờ các trang đầu đều phải dành để tập trung cho tình
hình bão tuyết, hơn nữa xây dựng công trình đang nghỉ phép, công nhân
đều về nhà đón Tết rồi, thị trường nhà đất chẳng có gì biến động. Con
đang làm công tác chuẩn bị cho những bài báo khác.”

Trần Hướng Viễn không tiếp tục truy cứu sâu vào vấn đề như mẹ cô, anh chỉ nói: “Nếu em làm việc muộn quá, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến
đón em, thời tiết lạnh giá thế này, không dễ gọi xe về đâu.”

Vương Xán không có tâm trạng đi hẹn hò, có điều cuộc hẹn lần này
không hề dễ dàng thoái thác. Ngô Tĩnh lấy chồng tận bên Mỹ quay về cùng
chồng, phát thiệp hỷ khắp nơi, mời mọi người đến khách sạn năm sao dùng
bữa.

Các đồng nghiệp cầm tấm thiệp không ngừng bàn luận: “Nói cho cùng
cũng gả cho một đại gia giàu có nhiều tiền, họ nói trước chỉ chuẩn bị
một bữa ăn đơn giản, mong nhận được lời chúc phúc của mọi người, quyết
từ chối tiền mừng, thật đúng là ý nghĩa quá.”

Một người khác lại phụ họa theo: “Đúng thế, đây tuyệt đối là một quả lựu đạn báo hỷ sảng khoái nhất mà tôi đã nhận được.”

Vương Xán kiểu gì cũng chẳng vực tinh thần lên được, đành cùng các đồng nghiệp đến bữa tiệc mừng.

Quy mô buổi tiệc lớn hơn họ tưởng rất nhiều, ngoại trừ các đồng
nghiệp ở tòa soạn, còn có quan chức có máu mặt trong thành phố, vô cùng
long trọng, chẳng hề giống với cảnh tượng trẻ trung, sôi động như họ đã
tưởng tượng trước đó. Người đàn ông đứng cạnh bên Ngô Tĩnh dáng người
không cao, nhìn trông hơi tàn tạ so với tấm hình trên mạng, nhưng vẫn tỏ ra khí chất ngút trời, hai người vẫn có thể coi là một cặp trời sinh.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, mọi người liền hàn huyên. Vương Xán và La
Âm ngồi gần nhau, La Âm đẩy cô rồi nói: “Mình thực sự không thể nào quen bộ dạng tâm sự trùng trùng của cậu bây giờ.”

Vương Xán mỉm cười khổ sở: “Mình cũng không muốn làm mọi người mất hứng đâu.”

“Đừng có cả ngày lo lắng về chuyện đó nữa.”

“Không thể không lo lắng được, nếu có quyết định xử lí sớm hơn một chút thì lại hay.”

La Âm than dài một tiếng rồi nói: “Hy vọng tòa soạn có thể gánh được
áp lực đó. Nếu không thì chốc nữa chúng ta lặng lẽ chuồn đi trước, mình
sẽ mời cậu tiramisu. Buổi tiệc đông đúc thế này, bọn họ sẽ không chú ý
đến chúng mình đâu.”

“Mình không sao cả, cậu không cần phải nghĩ cách để an ủi mình đâu.
À, đúng rồi, cậu với Trương Tân về quê anh ấy đón Tết, liệu có làm tiệc
tùng gì không?”

“Bọn mình đã bàn bạc từ trước rồi, tất cả mọi việc đều đơn giản là
trên hết. Có chút tiền dư dả, bọn mình sẽ đến đảo Bali chơi còn tốt hơn
nhiều.”

Vương Xán mỉm cười nói: “Nói nhỏ thôi, cẩn thận kẻo người ta nói cậu bừa bãi đấy.”

“Có cái gì mà bừa bãi, nhìn Ngô Tĩnh trông có vẻ rất vui, mình cũng vui mừng thay cô ấy.”

“Đúng thế, cảm giác của bản thân mới là quan trọng nhất. Hầy, rượu
nho ở đây hình như khá ngon, có mùi vị hoa quả rất thơm, còn nữa…”

“Điều quan trọng là nó có mùi vị giống gỗ.” Từ sau lưng Vương Xán vang lên một giọng nói trầm ồm.

Vương Xán giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, Cao Tường không biết từ
lúc nào đã bước lại gần. “Khả năng bình rượu của Vương tiểu thư tuyệt
quá, tân lang chính là anh họ xa của tôi, rượu nho ở đây là do tôi cung
cấp đấy.”

Vương Xán kính cẩn lên tiếng: “Cao tiên sinh, xin chào.”

Ánh mắt của anh sáng lên, dường như cảm thấy cách xng hô lịch sự này
thú vị, đồng thời cũng lịch lãm nói: “Vương tiểu thư, liệu có thể nói
chuyện riêng với tôi vài câu được không?”

Vương Xán vội vã đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

Cao Tường liền nói: “Theo cách nói của những người thân thích của
tôi, thì tất cả mọi người đều không thể ngờ được người anh họ của tôi
lại có thể cưới gấp gáp đến vậy.”

Vương Xán nghĩ, Cao Tường chắc chắn không kéo cô đến đây chỉ để nói
vài câu tán gẫu thế này, liền nói: “Chuyện duyên phận trời định, rất khó nói.”

“Nói vậy không sai.” Cao Tường đưa mắt nhìn Vương Xán rồi tiếp tục. “Tôi nghe nói cô mới gây ra phiền phức?”

Vương Xán không thể ngờ anh lại tinh nhạy thông tin đến vậy, đành mỉm cười khổ sở đáp: “Phóng viên gặp phải những chuyện thế này có lẽ cũng
nên cảm thấy vinh hạnh.”

“Nhìn cô trông chẳng có chút biểu hiện vinh hạnh gì cả. Ngược lại trông tâm sự trùng trùng cơ.”

“Không còn cách nào khác, tôi tu l