XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323344

Bình chọn: 10.00/10/334 lượt.

g chói của mình thế?”

“Anh hùng sáng chói thì có ích lợi gì chứ? Cho dù là đối diện với
chuyện gì, chúng ta cũng phải có phán đoán cơ bản, cố gắng giảm mức tổn
thất xuống thấp nhất có thể. Còn về việc lựa chọn cách thức, nhìn trông
hoành tráng, xử lí đẹp, dũng khí thì không quan trọng cho lắm.”

“Thế nhưng…”

“Đừng có thế nhưng nữa. Nghe anh nói hết đã, anh đã nộp đơn từ chức
với tòa soạn rồi, vậy nên chịu trách nhiệm gì đối với anh cũng không
quan trọng.”

Vương Xán ngây người đi một lúc mới lên tiếng: “Tại sao anh phải từ chức?”

“Thực ra anh đã có ý này từ lâu rồi. Đãi ngộ của tòa soạn với anh
cũng không tệ, có điều lại đi theo con đường thị dân, các bài báo có
chiều sâu hơn thì vẫn còn bị hạn chế. Cho dù không có vụ việc thị phi
lần này, anh cũng không nhìn thấy không gian phát triển mình cần, cứ ở
lại đây, có lẽ sau cùng anh sẽ là một lão giang hồ già nua mà thôi.”

“Vậy anh có dự định xin việc ở đâu chưa?”

“Anh đã gửi hồ sơ đến một công ty truyền thông ở phía nam, cũng nhận được thông báo phỏng vấn, sau Tết, anh sẽ tới Quảng Châu.”

Vương Xán cảm thấy hơi hỗn loạn, cô biết rằng năng lực của Lí Tiến
Hiên xuất chúng, cũng có chút danh tiếng trong giới phóng viên ở vùng
này, nhưng đi tìm công việc ở giới truyền thông phía nam cạnh tranh vô
cùng kịch liệt cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng.

Lúc này, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, cô cũng mơ
màng trong giây lát, mới nhận ra điệu nhạc êm đềm đang phát trong quán
cà phê bị ngưng lại, thay vào đó là một bản nhạc sôi động, rộn ràng. Các vị khách ngồi trong Lụcều ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn, Tô San liền
đứng lên trên bục rồi nói: “Chết mất thôi, Tiểu Lí, cho nhầm CD rồi, mau đổi cái khác đi.”

Một giọng nam kích động vừa mới hát một câu với lời lẽ không rõ ràng
đã bị ngừng lại ngay, âm nhạc chuyển thành tiếng dương cầm êm ru, bình
hòa mà nho nhã, dường như xóa nhòa hết sự hỗn loạn, ầm ĩ khi nãy. Vương
Xán nghe ngay ra đây là bản Dạ Khúc của Sopin, đương nhiên cô không thể
nhận ra là do ai đánh đàn, nghĩ tới việc thưởng thức dương cầm của mình
là do ai gợi ra, cô lại ngây người trong giây lát. Cô đang định nói thì
thấy Lí Tiến Hiên ngây người nhìn Tô San đang đứng bên bục rượu. Trên
khuôn mặt xinh đẹp của chị đang hiện lên mấy phần mơ màng, dường như
cũng đang chìm đắm trong giai điệu dương cầm.

Lí Tiến Hiên cảm nhận được ánh mắt của Vương Xán, liền thu ánh nhìn
lại rồi nói: “Chiếc C đó chắc là do cô ấy mua, lần trước hẹn cô ấy đi
xem kinh kịch, cô ấy có nói khoảng thời gian trước vô cùng yêu thích âm
nhạc sôi động.”

“Anh đã nói với chị ấy là anh sắp đi hay chưa?”

“Đợi lát nữa anh sẽ nói lời giã biệt cô ấy.”

“Anh chỉ nói lời giã biệt sao?”

“Nếu không thì làm cái gì nữa?” Lí Tiến Hiên bật cười rồi nói thêm: “Sức tưởng tượng của phái nữ các em đúng là rất phong phú.”

“Anh đã yêu thầm chị ấy lâu rồi, không nói ra thì đáng tiếc biết bao.”

“Anh không thích một lời từ chối quá rõ ràng. Trước đây anh là khách
quen của cô ấy, sau lần hẹn cô ấy ra ngoài, anh có thể được coi là bạn
của cô ấy rồi. Nếu đã biết bản thân không có khả năng khác với cô ấy,
anh đương nhiên sẽ không đem ý muốn của riêng mình để làm khó cô ấy.”

“Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cảm ơn em Vương Xán. Nếu không
phải em ép anh hẹn cô ấy đi xem kịch, anh có lẽ vẫn còn do dự, chần chừ
mãi không quyết định được.” Lí Tiến Hiên nói đùa: “Mấy chuyện yêu thầm
này nói cho cùng cũng phải kết thúc vào thời điểm thích hợp.”

Vương Xán miễn cưỡng mỉm cười nói: “Em không biết nên nói gì mới phải đây. Anh có thiên phú là một phóng viên giỏi, có lẽ sẽ tạo nên thành
tích xuất sắc ở một bậc cao hơn trong sự nghiệp, thế nhưng đem theo cái
lỗi ngớ ngẩn đó đi tìm công việc, e rằng sẽ ảnh hưởng đến anh đấy.”

“Tiền nhân hậu quả đều có thể giải quyết rõ ràng, hơn nữa, anh còn dự định tiếp tục điều tra về Đỉnh Phong, viết một bài báo tiếp theo về
chuyên đề này.”

“Có điều, cứ như vậy mà ra đi… Anh sẽ không cam tâm, sự vất vả của
mình chẳng bao giờ là vô ích, cho dù nỗ lực vì công việc hay vì chuyện
tình cảm không kết quả, đối với anh mà nói, quá trình thực hiện nó cũng
chính là một vụ thu hoạch đáng giá.”

Vương Xán trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu không nói gì.

“Không cần phải cảm thấy có lỗi, cho dù anh từ chức em cũng không
hoàn toàn được miễn trách nhiệm đâu, nếu không tòa soạn vẫn chẳng thể
giao phó lại cho bên kia được.”

“Em lại chẳng mấy quan tâm đến chuyện bị xử lý thế nào, chỉ có điều trong lòng thấy không thoải mái.”

“Không phải em muốn đi Hạ Môn du lịch hay sao? Thoải mái một chút đi, đi chơi mấy ngày cho tâm trạng thảnh thơi.”

Nhắc đến kế hoạch đi du lịch, Vương Xán bất giác than dài một tiếng.
Mấy hôm trước cô cũng nói với bố mẹ về kế hoạch này, ông bà Vương đều vô cùng bất ngờ.

“Đi một mình à?”

“Vâng ạ, một mình thôi.”

“Đi đâu hả?”

Vương