
người trở về phòng.
Căn phòng rộng lớn còn lại gì ngoài dáng hình đau buồn của bà Ella trải dài trên sàn nhà sáng bóng?
Không gian yên tĩnh vang rõ từng tiếng nấc khe khẽ kìm nén của bà và tiếng nước nhỏ giọt trên sàn.
CHƯƠNG 34: CẦN SỰ TUYỆT TÌNH ĐỂ CHẤM DỨT.
Tiếng chuông vang lên cũng là lúc cánh cổng của trường mần non Bình Minh rộng mở, cho phép phụ huynh đón con.
Ánh Dương khoác ba lô hình gấu đỏ trên vai, vẫy tay chào tạm biệt cùng các bạn.
Gần đây anh Hoàng không đến nhà bé chơi, thường được bà bảo mẫu đón sớm vì vậy bé không có nhiều cơ hội nói chuyện, chỉ có thể tranh thủ trong
lớp cùng anh chơi đùa vui vẻ. Bé hỏi mẹ tại sao nhưng mẹ chỉ cười không
giải thích.
Ngồi trên bậc thềm, Ánh Dương ôm ba lô xinh xắn của mình vào lòng, chờ mẹ đến đón.
Ngắm nhìn các bạn khác hạnh phúc trong vòng tay bố mẹ, bé nhíu mày đăm chiêu.
Đến bao giờ bố mẹ mới ở cùng nhau mãi mãi đây? Mình đã mong ngóng lâu
lắm rồi. Đưa tay cụp hai cái tai dài che kín hai hạt nhựa đen giả mắt
gấu trên balo, “chờ đợi thật là chán” bé thở dài nói nhỏ.
Từ xa, một chiếc Honda màu đỏ chở Tuyết Nhi mặc áo phông trắng quần jeans trẻ trung dừng lại ngoài cổng trường.
Vội vàng nhảy xuống xe, cô quay sang nói với anh chàng quần áo chỉnh
chu, đeo kính cận, vẻ mặt ngố tầu của những kẻ nghiền chữ:
- Anh chờ ở đây một lát.
- Ừm….Em…. tới đây đón….cháu hả? – Anh chàng ngập ngừng hỏi.
- Không phải…. là con gái tôi. – Tuyết Nhi lạnh nhạt đáp.
Vẻ mặt kinh sợ đến mắt trợn trừng chỉ thấy lòng trắng của anh chàng khiến cô suýt kiệt sức vì nhịn cười.
Anh chàng cứ há miệng ra rồi ngậm vào, muốn nói lại thôi.
Mãi sau anh ta mới rụt rè nhìn cô dò hỏi:
- Là con gái em… thật sao?
- Đúng vậy, thì sao? – Tuyết Nhi nhướng mày nhìn anh thách thức.
Thấy vậy anh chàng sợ hãi, vội vàng xua tay, cuống quýt đến líu lưỡi, lắp bắp nói:
- Không....không....có...có....gì.
Tuyết Nhi lừ mắt cảnh cáo nhìn anh ta sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, sau đó cô mới hài lòng quay đi.
Vừa quay lưng lại cô đã ngoác miệng cười, cố gắng không phát ra tiếng.
Đúng là một chàng mọt sách nhát cáy!
Bóng dáng nhỏ xíu ngồi trước cửa lớp, hai tay đang dày vò con gấu nhỏ
trong lòng đầy vẻ mất kiên nhẫn và bực bội của Ánh Dương lướt qua mắt
Tuyết Nhi, cô đứng lại quan sát kỹ.
Bé đang mặc một chiếc váy
đen kết hợp với áo cộc trắng thắt nơ xanh trên cổ rất dễ thương. Ánh mắt to tròn, đen láy như hai viên pha lê chốc chốc lại đảo quanh kiếm tìm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn phụng phịu đáng yêu vô cùng! Một đứa bé như vậy, ai mà không mong?
Đôi lúc, Tuyết Nhi bỗng ghen tị với Như Tuyết chút chút. Cô cũng muốn được người đàn ông như Minh Vương yêu và
có một đứa con gái thông minh, dễ thương giống Ánh Dương. Nhưng cô cũng
biết, Như Tuyết đã phải trả giá và chịu đựng nỗi đau lớn thế nào. Trên
đời này, không thứ gì là không phải trả giá! Cô hiểu rõ điều đó, vì vậy
luôn cầu chúc cho bạn mình sẽ nhận lại niềm hạnh phúc trọn vẹn mà cô ấy
xứng đáng có được.
Đúng lúc Ánh Dương quay đầu nhìn về phía này, bắt gặp vẻ mặt thất thần của cô.
Bé cau mày đứng dậy, chậm chạp bước về phía Tuyết Nhi. Thấy vậy cô cười vui vẻ đi nhanh đến đón.
- Mẹ con đâu rồi ạ? – Ánh Dương lạnh nhạt hỏi, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Tuyết Nhi biết con bé đang giận dỗi, đành cầm lấy ba lô nhỏ trên tay bé, cười hối lỗi đáp:
- Mẹ con có chút việc bận cho nên mẹ đến đón con.
- Hừ, mẹ đến muộn quá đấy.
Lời giải thích của cô vẫn không làm Ánh Dương nguôi giận, khoanh hai tay trước ngực hừ lạnh nhìn cô.
Hết cách, cô đành ngồi xuống, giật giật áo bé, xun xoe lấy lòng:
- Mẹ nuôi mua đồ ăn cho Ánh Dương nhé, con thích gì mẹ liền mua, được không?
Nghe vậy, hai mắt Ánh Dương sáng lên, nhưng vẫn ra vẻ bất đắc dĩ gật đầu, rộng lượng nói:
- Thôi được rồi, mẹ đã có lòng như vậy cho dù con không muốn cũng khó.
Tuyết Nhi đen mặt đứng dậy dắt tay Ánh Dương ra ngoài cổng trong khi bé cười toe toét, nhảy chân sáo bên cạnh.
Vừa nhìn thấy anh chàng đeo kính đang ngồi trên xe máy đợi đằng xa, bé ngước mắt lên nhìn cô hỏi:
- Mẹ nuôi, chú ấy lại là bạn trai mới của mẹ ạ?
- Không, chỉ là một kẻ ngốc thôi. – Tuyết Nhi cúi xuống nháy mắt với bé.
- À, vậy là con hiểu rồi. – Ánh Dương gật đầu hiểu biết, sau đó bĩu môi tiếp - Chú ấy là một trong những con bò ngốc nghếch theo đuổi mẹ chứ
gì.
Âu yếm xoa đầu bé, Tuyết Nhi cười, không mặn không nhạt đáp:
- Cứ cho là vậy đi....nhưng con tuyệt đối không được nói trước mặt chú ấy đâu.
- Mẹ làm như con ngốc lắm ý. – Ánh Dương lêu lêu chế giễu.
Đưa tay lau mồi hôi lạnh trên trán, Tuyết Nhi không dám tin bé chỉ là
một đứa trẻ. Có khi nào giống trong tiểu thuyết, chá hồn khô