
ng lòng chữ “Tình” trên thế gian này…!
“Thanh Linh!”
Cô quay lại. Những người đồng đội trong đội võ mà cô đã lãnh đạo năm nào đã có mặt ở đây. Nhìn họ, cô không thể không nhớ những ngày xưa, họ đã
cùng cô “vào sinh ra tử” trong những trận đấu võ. Họ yêu thương cô, dành cho cô những tình cảm đặc biệt, và suốt hai năm qua, họ sẵn lòng đi tìm cô, tìm lại cô đội trưởng - linh hồn của đội võ ngày nào.
“Tôi đã làm mọi người chịu vất vả quá nhiều!” - Cô lên tiếng.
“Không đâu, mọi người không trách chị! Chị thực sự đã về! Chúng em rất nhớ chị!” - Minh Phú vội nói.
“Cảm ơn Phú, đến nhóc cũng đi tìm chị như thế…” - Cô ngẩng lên - “Tôi
nghĩ mọi người đã tìm thấy tôi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì cả, vậy
thì có thể yên tâm và đừng lo lắng nữa.”
“Tất nhiên rồi, sao chúng ta không tổ chức một bữa ăn mừng nhỉ?” -
Phương Nhi tiếp lời - “Thanh Linh thực sự đã trở lại, sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng mọi người cũng tìm được cô ấy ở trên đất Đà Lạt này, quả
là một điều không tưởng! Tôi đề nghị làm một bữa đi!”
“ĐƯỢC ĐẤY!!!” - Ai nấy vui mừng, hưởng ứng ngay lời nói của Phương Nhi.
Phương Nhi có tài rất dễ làm mọi người vui lên, đồng ý với ý kiến của
mình.
Thanh Linh nhìn Phương Nhi bằng ánh mắt đầy thiện cảm, cô gái ấy thật
tốt. Cô đã không lầm khi quyết định giúp đỡ Phương Nhi chữa bệnh. Mạnh
Bảo, người con gái này xứng đáng với anh lắm, anh biết không?
“Nếu vậy thì tối nay, Linh đưa bé Bông sang nhà hàng A. ăn nhé, bữa nào
tụi mình đi làm từ thiện sẽ mang quà cho tất cả các bé ở chùa Linh, giờ
thì vì mình quen bé Bông nên muốn bé đến ăn cùng thôi. Chúng ta phải
nhiệt tình hết mình đấy!” - Phương Nhi cười.
“Nhi thật là, con bé Bông nó sẽ khoắng sạch cả bàn tiệc thì chết!” - Thanh Linh đùa lại, có vẻ cô đang (cố) vui.
“Trẻ con ăn mau chóng lớn, nhớ đưa nó đến đấy!”
“Được rồi, thế mình đi đây, dẫu sao cũng đang có việc bận.”
Thanh Linh tạm biệt mọi người rồi quay ngay đi. Nhưng vừa chạy ra tới cổng bệnh viện thì cô nghe tiếng anh gọi:
“Thanh Linh, đi đâu mà vội thế?”
“Em có việc thôi, anh cứ vào đi!”
“Ừ, tối nay em nhớ đến nhé!”
“Em sẽ đến…” - Cô nói nhưng giọng hơi ngập ngừng.
Mạnh Bảo an tâm quay vào trong. Bỗng cô gọi:
“Mạnh Bảo!”
“Sao em?”
“Nếu như...em lại đi mất lần nữa, anh có tìm em không?”
“Em hỏi gì vậy? Em đi đâu à?” - Mạnh Bảo giật mình.
“Không, chỉ là em...hỏi chơi thế thôi. Thôi em đi nhé!” - Rồi cô chạy vụt đi.
Anh đã từng nói: “Anh đợi em.”
Và liệu em đi mất, anh có tìm em và đợi em thêm lần nào nữa không? Hay là mọi thứ đã thay đổi rồi hả anh?
Thanh Chi tung tẩy đi trên đường với một đống đồ hiệu, quần áo đẹp vừa sắm.
Dù là vụ đóng kịch không thành công, cô ta vẫn được Khánh Quang trả công bằng số tiền lớn, ngay lập tức đã vội vã đi mua sắm, chải chuốt lại
nhan sắc của mình. Theo sau cô ta là mấy vệ sĩ cùng với mấy cô gái tháp
tùng không khác...thị nữ đi sau công chúa (ví von chứ cô ta mà công chúa cái gì). Phải công nhận là Thanh Chi rất xinh đẹp, những bộ quần áo
hàng hiệu tôn lên vóc dáng gợi cảm làm người ta đi đường ai cũng phải
ngoái nhìn, nhưng tiếc rằng nhan sắc xinh đẹp ấy chỉ là cái “vỏ” mà
thôi.
“Bây giờ sướng thật, được ăn mặc thỏa thích, mấy cô thấy tôi thế nào?”
“Xinh lắm, có lẽ giờ cô xinh hơn chị cô rồi.” - Mấy cô gái nịnh nọt.
“Chị nào? Thanh Linh á? Xách dép cho tôi đi! Bữa trước Khánh Quang bảo
tôi dụ Mạnh Bảo và Phương Nhi đến cái chùa đó, mất công đứng thập thò
ngoài chùa ngó vào xem, tưởng bà chị xinh đẹp thế nào ai dè chả khác gái quê.”
“Cô ta thế nào? Xấu lắm hả?”
“Ăn mặc rõ là bình thường, trang điểm thì cũng chẳng không nên xấu là
phải. Chẳng có tí gu thẩm mỹ nào. Chẳng phải tôi kiêu ngạo đâu nhưng mà
chị ta chẳng bằng tôi nổi.”
“Thôi cô cứ cẩn thận là hơn, nhỡ cô ta biết được cô nói xấu cô ta là cô toi đấy.”
“Gớm thách chị ta tìm được tôi luôn!”
Thanh Chi vẫn tiếp tục ba hoa cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên làm cô ta sững lại:
“Công nhận là tìm khó thật, em gái!”
Thanh Chi lùi lại, cứng đơ người khi thấy từ trong ngõ, cô gái ấy bước ra...
"Thanh...Thanh Linh..."
Thanh Chi quá ngạc nhiên, người bỗng run lẩy bẩy khi nhìn thấy người con gái
đang đứng trước mặt mình. Mặc dù vừa mới lên giọng chê bai rất kiêu ngạo nhưng giờ cô ta đang sợ tái mặt vì Thanh Linh đã nghe hết tất cả. Nghe
đã đành, gương mặt Thanh Linh vẫn như không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh giá ấy khiến người ta nhìn đã muốn rùng mình dù cô không hề làm gì cả.
"Tại sao chị lại tìm được đến đây?" - Thanh Chi cố lấy bình tĩnh.
"Chị muốn gặp em, em gái!" - Cô lại nhắc lại chữ "em gái" một lần nữa.
"Chị...chị gặp tôi làm gì?" - Thanh Chi lùi lại.
Nhưng mỗi bước cô ta lùi, là Thanh Linh lại tiến.
"Ch