
ị muốn xem sau hai năm, người em gái của mình đã thay đổi đến đâu. Còn
sống tốt không? Còn an toàn không? Hay là đã đi theo vòng cuốn hút ma
lực của những kẻ đen tối chỉ có những âm mưu thâm độc." - Giọng Thanh
Linh lạnh lẽo đến mức Thanh Chi tê tái cả xương sống. Chưa bao giờ cô ta thấy sợ đến thế.
"Các anh vệ sĩ, giúp tôi đuổi chị ta đi với!" - Thanh Chi cuống cuồng gọi.
Nghe tiếng gọi, mấy tên vệ sĩ cao to lực lưỡng vội vã chạy đến cứu cho "tiểu thư". Một đứa chặn Thanh Linh lại:
"Cô đứng lại giùm cho!"
"Tránh ra." - Cô lãnh đạm.
"Hả?" - Tên vệ sĩ cũng lạnh người - "Cô...cô không được đi qua! Thanh Chi, cô mau chạy đi!"
"Nói không nghe sao? Tránh ra!" - Thanh Linh bực mình, vung tay đánh mạnh
một cú vào cổ tên vệ sĩ, đồng thời giơ đầu gối thúc cho hắn một quả vào
giữa bụng. Hắn hét lên một tiếng rồi quỵ xuống, cú đánh của cô gái trông mong manh yếu ớt mà mạnh đến tưởng muốn thủng bụng hắn ra.
Thanh Chi và mọi người đều bàng hoàng, Thanh Linh đây sao? Thanh Linh đã bị
những vết thương chí mạng của ngày hôm đó mà sau hai năm vẫn thế, vẫn
giỏi võ và lạnh lùng lãnh đạm, không mảy may thương xót kẻ bị đánh. Tình thế thực sự bất lợi cho Thanh Chi rồi, không thể đứng đây được nữa kẻo
lại bị như tên vệ sĩ kia, cô ta quay gót chạy thẳng. Tuy nhiên, Thanh
Linh đã nhìn thấy và chạy theo. Đám vệ sĩ còn lại ngăn cô, nhưng lần này cô không đánh nữa mà tránh. Ai xông đến bên này, cô lại tránh bên kia,
cô né nhanh hơn cả con sóc, không tên nào có thể chặn đường cô. Cô đuổi
theo Thanh Chi sát nút vì Thanh Chi đi giày cao gót, chạy không nhanh
nổi. Tuy nhiên...
"Thanh Linh, đừng hòng bắt được Thanh Chi!" - Tiếng hét của gã trai vang lên.
Thanh Linh quay lại, Khánh Vinh đang đi trên một chiếc moto phân khối lớn lao về phía Thanh Chi. Có vẻ hắn không muốn tỉ thí với cô, hắn chỉ lo cứu
Thanh Chi. Cô phải nhanh lên mới được! Thấy đống sỏi đá bên đường người
ta chuẩn bị xây nhà, cô cúi xuống lượm một cục và ném về phía Thanh Chi. Cú ném cực kỳ chuẩn xác khiến hòn đá lao trúng chân cô ta, làm cô ta
khuỵu xuống bởi đau bất ngờ. Thanh Linh lao đến. Khánh Vinh vừa đỗ xe:
"Lên ngay!!"
Thanh Chi nghiến răng, lê đôi chân định nhảy lên xe Khánh Vinh. Nhưng Thanh
Linh đã tóm được cô ta. Khánh Vinh vội vàng lấy chân đạp, Thanh Linh
buộc phải rời Thanh Chi ra để né cú đạp đó. Và Thanh Chi đã lên xe, cùng Khánh Vinh nhanh chóng mất hút vào con đường đông đúc. Thanh Linh đứng
đó, nhìn thứ trong tay mình, khẽ cười:
"May mắn là chạy thoát đấy, nhưng cái này thì không thoát được rồi."
Tối. Khách sạn Mạnh Bảo ở hôm nay tấp nập hơn khi phòng ăn lớn nhất của
khách sạn hôm nay lại nhộn nhịp người ra kẻ vào. Mọi người đều đã có mặt đông đủ, cả Phương Nhi cũng có mặt. Cô chẳng chịu nổi cái bệnh viện,
chỉ cần có lý do là nhanh chóng ra khỏi viện luôn, gương mặt cô vẫn tươi tỉnh hồng hào có vẻ khỏe mạnh thêm nhiều.
"Chị Nhi!" - Giọng cô bé 10 tuổi lanh lảnh khắp phòng.
"Bông, đến rồi à?" - Phương Nhi quay ra cửa.
Bé Bông sống trong chùa thì không mặc quần áo đẹp nhưng hôm nay đi chơi
nên Thanh Linh vẫn cho mặc một cái váy hoa nhẹ nhàng, xinh xắn, trông cô bé vô cùng đáng yêu. Cô bé càng ngày càng thân với Phương Nhi, có lẽ là vì Phương Nhi thân thiện, yêu mến mình, nhìn thấy Phương Nhi là lao vào ngồi cạnh ngay rồi, "chia rẽ" luôn Mạnh Bảo và Phương Nhi đang ngồi
cạnh nhau. Thanh Linh cũng bó tay với cô em của mình, đành đi tới và
ngồi chỗ đối diện Mạnh Bảo. Ngày trước, tham dự tiệc tùng hay đi chơi,
anh đều ngồi cạnh cô, nhưng giờ...
"Hôm nay nâng cốc mừng con gái huyền thoại Võ Phúc Nguyên đã quay trở về cái nhỉ?" - Phương Nhi làm MC luôn.
"Ố kề! Chạm cốc đê! 1, 2, 3 DZÔ!!" - Các anh chàng vận động viên võ thuật
của đội Phương Nhi và cả đội Thanh Linh nghe đến chạm cốc là hò reo rồi.
Thanh Linh nhìn Phương Nhi:
"Nhi biết cha mình à?"
"Sao lại không biết? Đã là dân võ thì làm sao mà không biết đến cha Linh
được! Ông ấy là thần tượng của bọn mình, là người mà bất cứ ai cũng phải kính phục và nể trọng."
"Ừ, đã hai năm rồi, mình chưa về viếng mộ ông ấy..." - Thanh Linh buồn bã khi nhớ lại cha mình.
Vân Trang vội nói:
"Chị Linh à, đừng buồn thế chứ, bây giờ nhắc về cha chị là nhắc về cả cuộc đời vinh danh trong hào quang của ông."
"Chuẩn rồi!" - Minh Thiên hưởng ứng - "Bây giờ ai kể được hết tài năng của Võ
Phúc Nguyên, tôi thưởng nào!" - Có vẻ như anh rất thích ra những trò
chơi.
"Để tôi kể trước!" - Phương Nhi đập bàn - "Võ Phúc Nguyên, vận động viên võ thuật xuất sắc với hàng trăm giải võ thuật, trong đó là chục giải quốc
tế cùng rất nhiều giải quốc gia. Ông giỏi nhất về Taekwondo."
"Võ nào chả giỏi!" - Một chàng đứng lên tiếp lời - "Karate cũng có chục giải."
"Ông ngồi xuống ngay, để tôi nói tiếp. Karate, Judo, Wushu, cổ truyền,...ông ấy đều từng học qua. Mặc dù không chuyên về những loại võ