
t định anh phải cho cô đi chơi vui
hơn. Và nếu được, anh sẽ cho cô biết những gì mà anh nghĩ về cô…
Anh yêu cô, anh nhận ra điều đó...
Cả hai không biết có một người đã đứng đó theo dõi từ xa:
“Hoá ra cô ta là chủ nhân cái đai này sao? Cứ tưởng nhặt được chứ! 2h chiều, hay rồi đây.”
Đi chơi về, Mạnh Bảo phải khốn đốn giải thích với Thanh Chi, nịnh nọt đủ
thứ thì Thanh Chi mới hết giận. Cũng may là Thanh Chi rất mê Mạnh Bảo,
chỉ cần thấy nụ cười rạng rỡ kia là đủ cho cô quên sạch giận dỗi rồi.
Sau đó Thanh Chi ở lại viện, bà cụ trông còn Thanh Linh đành về nhà.
Mạnh Bảo vẫn cứ đi sau cô như cái đuôi.
“Khuya rồi, bố mẹ anh không đợi anh à?” – Cô cất tiếng “cắt đuôi”.
“Đã đi chơi rồi thì tôi muốn về lúc nào cũng được, tôi có phải trẻ con nữa đâu.”
“Chẳng phải anh phải ôn thi cùng Vân Trang sao?”
“Con bé học giỏi đâu kém tôi, lo gì!” (tự sướng)
Thanh Linh bó tay, Mạnh Bảo thật là một kẻ dai dẳng. Cô đi nhanh về phía nhà mình, nói thẳng “toạc móng heo” luôn:
“Tôi về nhà rồi, mời anh đi cho!”
“Chiều mai nhớ đến chỗ hẹn nhá.”
“Tôi nói không rồi.”
“Tôi đợi em đó!” – Mạnh Bảo mỉm cười rồi quay đi về hướng biển đêm yên lặng dưới vầng trăng.
Thanh Linh đứng sững lại, nhìn theo bóng anh xa dần. “Em” ư? Mạnh Bảo
vừa gọi cô rất trìu mến, âu yếm như vậy. Trái tim đã lạnh của cô nghe
như có ngọn lửa ở đâu sưởi ấm.
“Linh ngoan, để bố nhìn con nào…”
Lời nói ấy lại vang lên trong tai cô. Thật ấm áp khi có người gọi mình một cách tràn đầy yêu thương…
Chiều hôm sau. Trời có vẻ âm u, xầm xì, biển động tung những con sóng bạc đầu trắng xoá lên những tảng đá. Cô gái một mình đi dạo trên biển vắng, cô
không hay đi ở bãi biển đông người mà toàn chọn chỗ nào vắng vẻ. Chiều
nào cũng vậy rồi, nhưng có lẽ hôm nay là còn vì cô đợi người khác nữa…
Cô không mặc chiếc váy xanh quen thuộc mà mặc một bộ quần áo cũ mà mẹ cô để lại. Bộ quần áo có vẻ không mới, không đẹp nhưng nó không làm giảm
đi vẻ xinh đẹp của cô. Mái tóc dài thướt tha có chiếc nơ màu xanh tung
bay trong gió kia cũng đủ khiến cho ai vô tình đi qua cũng phải xao
xuyến.
“Xinh đẹp quá! Không thể ngờ có nữ vận động viên xinh đẹp như thế này!” – Một giọng nói bỗng vang lên phía sau.
Thanh Linh giật mình quay lại. Đó là một chàng trai có vóc dáng to cao,
cường tráng, mặc chiếc áo đỏ “ba lỗ” và quần jean. Gương mặt anh ta
chẳng đẹp trai gì cho lắm mà chỉ nhìn thấy sự dữ dằn, kiêu ngạo.
Thanh Linh chẳng buồn để ý, lạnh lùng đi tiếp. Nhưng anh chàng tiếp tục:
“Cô đang đợi bạn trai cô hả?”
Cô vẫn không đáp. Cái tên lắm mồm này thì cần gì cô phải trả lời hắn nhỉ?
“Đồ con gái kiêu căng, không thèm trả lời người ta cơ đấy! Thế cái đai này, coi như là của tôi luôn!”
Nghe đến cái đai, Thanh Linh quay ngay lại. Trên tay gã trai là một cái
đai võ màu đen rất đẹp. Đó là chiếc đai mà cô đang tìm, đúng là nó, chỉ
có cô mới nhận ra nó. Ánh mắt lạnh lùng kia có sự thay đổi, lông mày cô
nhíu lại:
“Anh là ai?”
“Giới thiệu với quý cô, tôi là Khánh Vinh. Cái này tôi nhặt được, không ngờ là của cô.”
“Vậy giờ trả lại tôi đi!”
“Sao trả dễ dàng thế được? Đai đen Karate thật không tầm thường chút
nào! Tôi phải xem chủ nhân của nó có thực sự xứng đáng với nó không đã.”
“Muốn xem sao?”
“Tất nhiên! Nếu thắng được tôi thì tôi trả cô, còn nếu thua…” – Khánh
Vinh cười nham hiểm – “Nếu thua, tôi vẫn sẽ trả cô, nhưng cô phải tặng
tôi một nụ hôn nhé? Cô xinh đẹp lắm ấy!”
Vụt! Khánh Vinh chưa kịp ba hoa hết thì Thanh Linh đã lao đến nhanh như
một tia chớp, giật lấy cái đai. Nếu là người khác thì xong luôn nhưng
Thanh Linh không thể giật cái đai vì dù đã làm Khánh Vinh phân tâm thì
tay hắn vẫn giữ chặt cái đai của cô. Mà tay hắn thì cực kỳ khoẻ, sức
khoẻ này có thể ngang tầm Mạnh Bảo, hoặc biết đâu là hơn…
“Nguy hiểm thật! Chút nữa là toi.”– Khánh Vinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng tay kéo mạnh cái đai lại.
Sức khoẻ của hắn kéo cái đai kéo luôn theo Thanh Linh về phía mình. Hắn
mỉm cười, cô mà ngã vào người hắn thì không biết thế nào nhỉ? Nhưng hắn
nhầm, Thanh Linh chỉ cười khinh thường hắn rồi buông tay ra. Cái đai
đang được giằng co bị một phía buông ra bất ngờ khiến phía bên kia mất
đà, Khánh Vinh lùi lại suýt ngã. Lợi dụng lúc đó, Thanh Linh nhảy lên
tung một quả đấm về phía hắn.
Vụt! Khánh Vinh lại tránh được, quả đấm chỉ quẹt qua mặt hắn nhưng móng
tay cái của Thanh Linh vẫn đủ hằn lại một vết xước chảy máu. Khánh Vinh
lau máu, tức giận:
“Tôi sẽ không nhường cô em nữa đâu nhé!”
Nói rồi hắn chùng người xuống lấy đà rồi bật lên về phía cô. Cú bật rất
dẻo dai khiến tưởng rằng hắn bay lên trời chứ không phải bật nữa. Cả
thân hình cao to mà nhanh nhẹn ấy lao về phía cô cùng những cú đấm liên
tiếp. Thanh Linh rất bình tĩnh né tránh nhưng cô không tài nào có thể ra đòn đáp