
cứ nghĩ cái gì “biến thái” tí là cô bị muỗi đốt là sao? Muỗi cũng phản đối cô cơ đấy!
“Cô bị muỗi đốt sao? Có cần gãi hộ không vậy?”
Phương Nhi giật bắn mình ngẩng lên. Hả? Là…là tên đó! Tên hắn là gì ý nhỉ? Vịt, Vịt gì đó? À không, Vinh, đúng rồi, Khánh Vinh.
“Sao anh lại ở đây?”
“Cú đá của cô em còn hằn ở tay tôi đây, cô em nghĩ tôi bỏ qua cho cô em sao?”
“Được cú đá của con này in lên tay là sướng đó ông anh.”
“Cô là ai của Mạnh Bảo vậy?”
“Hả? Là ai là sao?”
“Cái nơ đó…” – Khánh Vinh nhìn cái nơ trên tay Phương Nhi – “Không phải
là của con bé Thanh Linh người yêu Mạnh Bảo sao? Nó là của cô rồi hả?”
“Đâu phải! Tôi mượn chút thôi!”
“Mượn? Thằng đó dễ dàng cho cô mượn vậy sao? Có biết cái này là biểu
tượng tình yêu to lớn của nó dành cho người nó yêu không? Vậy là cô
thành người yêu của nó rồi!”
Phương Nhi há hốc. Cái của này mà có “ý nghĩa” thế à? Trời cô ngu ngốc khi cầm nó đi rồi! Phải trả lại cho anh ta mới được!
“Nhưng giờ muốn trả cũng không được đâu. Đưa nó đây.”
“Này anh đồng tính hả, anh bảo cái này là biểu tượng tình yêu của Mạnh Bảo mà!?”
“Cái gì?” – Khánh Vinh bị “troll”, tức ra mặt – “Con bé này, đừng có đùa với tao!”
Khánh Vinh lao vụt đến tung quả đấm làm Phương Nhi hốt hoảng né tránh,
mất đà ngã ra đất. Cú ngã đau làm cô bừng tỉnh, thật không thể đùa với
tên này nữa mà. Cô phủi tay, đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn
Khánh Vinh:
“Bà đây không quen đánh với mấy kẻ hèn hạ như thế đâu nhé!” – Nói rồi cô lao về phía Khánh Vinh, giơ quả đấm lên trả thù.
Nhưng Khánh Vinh đã nghiêng cổ né được cú đấm của Phương Nhi, dùng tay
quặp tay cô lại. Phương Nhi tức giận, dùng chân đá tay hắn ra, định bụng tiện sẽ cho hắn một quả đá giữa mặt luôn. Nhưng không ngờ Khánh Vinh
tóm lấy cả chân Phương Nhi, chân kia của cô không giữ được thăng bằng
kéo cả người ngã xuống. Cú ngã này còn đau tệ hơn cú kia, bởi vì bàn tay Khánh Vinh cực kỳ khoẻ, khoẻ hơn Mạnh Bảo mấy lần liền. Khánh Vinh mỉm
cười độc ác, tung cú đấm to khoẻ như thép về phía cô:
“Mày xuống mồ đi là vừa!”
BỐP! Một cánh tay nhanh như chớp lao đến hất mạnh tay Khánh Vinh ra.
Phương Nhi ngẩng lên, không khỏi ngỡ ngàng. Một người đàn ông cao lớn,
khoẻ mạnh và có gương mặt với đôi mắt sáng mạnh mẽ không khác gì Mạnh
Bảo…
“Ông…” – Khánh Vinh có vẻ run người trước người đàn ông đó.
“Quên nhau rồi sao, Khánh Vinh? Tôi nghĩ chưa đủ lâu để cậu quên đâu!”
“Mạnh Duy (*), sao ông lại ở đây?”
Mạnh Duy? Chẳng lẽ…
“Tôi ở đây để ngăn cậu bắt nạt người khác chứ sao! Đừng có dùng võ thuật vào việc côn đồ, vũ phu nữa.”
“Im đi! Mấy người thì biết gì mà dạy bảo thằng này? Mạnh Bảo hay cha Mạnh Bảo thì cũng như nhau hết!”
Vậy ra Mạnh Duy chính là cha Mạnh Bảo sao? Phương Nhi từng nghe nói đây là một vận động viên “tiền bối” rất nổi tiếng.
Khánh Vinh hiếu thắng lao vào Mạnh Duy, trông hắn như con thú dữ đang
nhe răng ra muốn xé nuốt con mồi. Cú đấm rất mạnh của hắn tưởng rằng sẽ
“thụi” cho Mạnh Duy một quả nhưng không ngờ Mạnh Duy bật nhảy vụt lên
cao hơn cả quả đấm và tung ra một đòn phi cước (đá chân), ồ không, hai
chân Mạnh Duy kẹp ngay cổ Khánh Vinh và quật ngã hắn xuống đất.
“Đòn này…”
“Việt võ đạo, bộ học lắm võ cao siêu quá nên khinh thường mấy chiêu võ này rồi đúng không?”
“Cái gì? Việt võ đạo...Vovinam ư?”
“Ba chiêu thức nổi tiếng: Chỏ – Chém quét – Đòn chân kẹp cổ, chỉ thế
cũng đủ đánh bại kẻ hiếu chiến như cậu đấy Khánh Vinh. Đừng bao giờ nghĩ mình mạnh nhất!”
“Ông…”
“Mạnh Bảo chỉ là chưa mạnh như cậu thôi, rồi nó sẽ mạnh hơn cậu. Cậu sẽ phải trả giá vì đã gây ra đau khổ cho con trai tôi!”
“Ông im đi!” – Khánh Vinh ngồi dậy, bắt đầu lấy lại sức.
Nhận ra tình thế không tốt cho lắm, Mạnh Duy kéo tay Phương Nhi đi. Cô
chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy mình lao đi như gió. Tốc độ của
Mạnh Duy thật là khủng khiếp, cô cũng nghe láng máng rằng ông là một vận động viên chạy đua xuất sắc nhưng chưa bao giờ thấy tốc độ đó là như
thế nào. Và giờ thì cô thấy rồi! Chưa đầy một phút, ông đã kéo cô bỏ xa
Khánh Vinh.
Khi dừng lại, Phương Nhi thở hổn hển còn Mạnh Duy vẫn làm như chẳng hề tốn tí sức nào vậy. Ông quay lại nhìn cô:
“Lần sau đừng có dại đụng vào kẻ như Khánh Vinh nữa!”
“Vâng, nhưng chú là…”
“Chú là Mạnh Duy, cha của Mạnh Bảo.”
“Sao chú lại cứu cháu?”
“Vì cháu đã cứu con trai chú!”
Phương Nhi ngạc nhiên. Mạnh Duy nói tiếp:
“Hoàng Duy – bạn của gia đình chú về đây nên chú cũng bay đến Đà Lạt gặp chú ấy, không ngờ là Mạnh Bảo cũng đã đi tới đây rồi. Chú đã theo dõi
trận đấu võ và thấy cháu cứu Mạnh Bảo khi nó đuối sức, bị Khánh Vinh áp
đảo. Chú thay nó cảm ơn cháu.”
“Không có gì đâu ạ! Cháu phải cảm ơn chú đó, chú mạnh thật đấy, đánh bại được gã khoẻ như Khánh Vinh.”