
đủ dài rồi, mà sao
nghĩ đến anh cô vẫn thổn thức? Cô yêu anh như vậy mà anh bỏ rơi cô!? Hóa ra, cô đã ngu ngốc theo đuổi một cái tình yêu không đáng để mình theo!
Được lắm! Cuộc đời này lấy của cô quá nhiều rồi! Cô lại khóc rồi. Mạnh Bảo, cái tên đó làm cho cô khóc được cơ đấy!
“Mạnh Bảo, Phương Nhi, hai người phải trả giá đắt!”
Cô đứng lên. Bàn tay như muốn xé nát chiếc nơ kỷ niệm. Nước mắt vẫn rơi, không biết làm sao để kìm lại.
Minh Thiên vừa chạy vừa gọi, anh linh cảm có điều gì chẳng lành. Nhưng màn
mưa trắng xóa đã che lấp tầm nhìn của anh, anh không thấy cô đâu nữa.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng đen chạy vụt qua. Anh vội vã đuổi
theo. Là một cô gái. Nhìn rất giống Thanh Linh.
“Thanh Linh!”
“Vì nhầm tôi là Thanh Linh mà hai năm trước anh đã gây họa đấy, Minh Thiên!”
Minh Thiên sững người:
“Thanh Chi...”
“Đang đi tìm người thương sao? Chị ta đang trong tay tôi rồi!”
“Cái gì!!?? Cô đã làm gì Thanh Linh!?”
“Nghe đây: nếu Mạnh Bảo không đến, cả Thanh Linh và Minh Phú sẽ chết!”
Tiếng Thanh Chi vang lên hơn cả sấm sét, đánh thẳng vào trái tim Minh
Thiên. Anh đơ người ra, không nói nổi câu gì nữa. Thanh Chi vẫn cười,
ném cho anh một tờ giấy nhỏ ghi chỗ của cô ta rồi nhanh chóng bỏ đi. Một mình Minh Thiên sững sờ dưới cơn mưa nặng hạt. Anh phải làm gì!? Anh
phải làm gì để cứu em trai và người con gái ấy đây!!?? Mạnh Bảo, đúng
rồi, Mạnh Bảo! Có chết anh cũng phải lôi anh ta đi!
Vân Trang giật mình khi thấy Minh Thiên ướt sũng mưa chạy tới. Nhưng anh không để ý tới cô, tiến thẳng tới chỗ Mạnh Bảo vẫn đang lầm lì ngồi ở
ghế:
“Thanh Linh đi rồi!” – Giọng Minh Thiên đầy chua xót.
Mạnh Bảo không hề chớp mắt. Nhìn anh như thể không biết mọi người xung quanh mình là ai.
“Phương Nhi đang dần được cứu rồi, anh chỉ nghĩ đến cô ấy mà không nghĩ tới Thanh Linh hay sao!!??”
“...”
“Tôi không thể mất cả hai người! Em trai tôi, và người tôi yêu! Tôi
không muốn tôi sẽ sống cả đời trong tội lỗi! Là tôi gây ra họa cho Thanh Linh hai năm về trước. Giờ thì tôi nhận sai đấy! Anh còn giả vờ giả vịt không nghe nữa sao!!???”
Mạnh Bảo im lặng. Minh Thiên thực sự tuyệt vọng. Anh không còn cách nào khác ư!?
“Hả?? Minh Thiên, anh làm gì thế!!??”
Vân Trang kêu lên khi thấy Minh Thiên quỳ sụp xuống dưới chân Mạnh Bảo.
“Tôi xin anh! Lần này thì tôi xin anh! Nếu anh không quan tâm tới Thanh
Linh thì hãy nghĩ tới em trai tôi! Thằng bé không đáng dính vào chuyện
này!!”
“Minh Thiên, anh đứng lên đi! Anh trai em cũng đang rất rối bời!”
“Không!! Anh ta rối bời, anh thì sung sướng lắm!? Mạnh Bảo, tôi luôn cho anh là kẻ ngứa mắt nhất, nhưng giờ tôi quỳ xin anh, anh hài lòng
chưa!!??”
Không khí căng thẳng và não nề. Mỗi con người khác nhau lại chung rất nhiều nỗi đau. Có người thể hiện ra, có người thì cố giấu.
“Đứng lên đi!” – Mạnh Bảo lạnh lùng.
“Anh...”
“Anh ấy bảo anh đứng lên rồi, anh ấy đồng ý rồi! Đứng lên đi!” – Vân Trang vội dìu Minh Thiên đứng dậy.
Cả hai không biết nói gì nữa, chỉ đành nhìn Mạnh Bảo thẫn thờ đứng nhìn
cánh cửa phòng phẫu thuật. Ở trong kia, Vĩnh Sơn đang cố gắng cứu Phương Nhi. Cô vẫn đang đứng giữa sự sống và cái chết. Liệu cô có biết cô đau
một thì chàng trai đó đau mười? Đau vì không thể bảo vệ được cô. Nếu như có Thần Chết thật thì dù phải mất tất cả, anh cũng sẽ lao vào đánh với
hắn một trận để giành lại sự sống cho cô gái không đáng phải chết là cô! Cả cô gái kia nữa! Cả người mà anh đã từng yêu sâu đậm, cô cũng đang
gặp bao nguy hiểm! Tại sao trong lúc này mà cứ bắt anh phải lựa chọn như vậy!!?? Từ bao giờ, ánh nhìn của anh lạnh lùng không muốn nhìn đời như
thế? Từ lúc nào, đôi mắt đẹp tinh nghịch ranh ma của anh đã buồn hơn cả
đôi mắt của Thanh Linh như vậy?
Anh áp mặt vào cửa, những tưởng có thể nhìn xuyên thấu cánh cửa rồi.
“Phương Nhi, anh xin lỗi. Em phải sống, dù không còn anh, em cũng phải
sống. Hãy luôn mạnh mẽ kiên cường như tính cách hàng ngày của em.”
Anh nói thế, cô có nghe thấy không? Anh nói nhỏ lắm, vì anh không muốn ai nghe thấy ngoài cô cả.
“Anh...” – Vân Trang khẽ gọi.
“Em ở lại đây chăm sóc Phương Nhi đi Trang!”
“Ơ nhưng...”
“Nhưng nhị gì? Chúng nó muốn cả em cũng đến đúng không? Anh không ngu
ngốc mà để em dấn thân vào nguy hiểm! Anh tự biết lo cho mình! Minh
Thiên, tôi đi vẫn chưa tốt, cậu đi cùng tôi.”
Mạnh Bảo lạnh lùng một cách không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ai cũng
biết trái tim anh tan nát rồi, anh đang lấy lạnh lùng để vá lại cái trái tim đó mà thôi!
Có lẽ lần khóc cuối cùng của anh...chính là khi ôm Thanh Linh bị tai nạn va vào đá hai năm trước. Anh không còn biết khóc nữa. Cảm xúc nó cứ vỡ
toang từng ngày, thì nước mắt cũng vỡ theo thôi.
“Anh...Anh không cho em đi, vậy anh thì sao!?” – Vân Trang gọi anh lại. – “Cả chị Nhi nữa, chị ấ