
Thiên, Vân Trang giật mình quay lại. Thanh Linh đứng đó, gương mặt
đẫm nước mắt. Lần đầu tiên hai người thấy cô gái ấy khóc. Đôi mắt cô
bình thường đã buồn, khi khóc thì chỉ toàn một màu đau thương. Hình như
tay cô đang nắm chặt cái gì đó.
“Thanh Linh...em làm sao vậy!?” – Minh Thiên vừa lúng túng, vừa hốt hoảng.
“Vân Trang thực sự tốt với anh, Minh Thiên! Đừng nghĩ tới em! Đừng vì em mà đau khổ. Em không muốn bất cứ ai vì mình mà đau khổ!”
“Em nói cái gì thế!?” – Minh Thiên không hiểu.
“Ở lại đây chăm sóc Vân Trang đi! Em không thể không đi nữa rồi...”
Minh Thiên vẫn chưa hiểu gì thì Thanh Linh đã chạy vụt đi. Sấm sét đùng
đoàng, trời bắt đầu đổ cơn mưa. Anh chạy đuổi theo nhưng cô chạy quá
nhanh, bóng cô nhanh chóng khuất xa sau màn mưa để lại cho anh những
nghi vấn không biết giải đáp thế nào. Tại sao...cô lại khóc? Cô gái
tưởng như không biết khóc là gì ấy bỗng dưng lại rơi cả dòng nước mắt
như thế!
Mưa rơi ướt nhòa ký ức. Cô chạy đi thật nhanh. Hận thù mà đau khổ đến
cực độ. Bàn tay cô vẫn nắm chặt kỷ vật ấy – cái thứ đã làm nước mắt cô
rơi ra xót xa đến đau lòng. Lời Thanh Chi cứ văng vẳng bên tai cô.
Thanh Linh nhìn Thanh Chi:
“Thời gian qua, em ở chỗ Khánh Quang sao?”
“Tất nhiên rồi, ông ta rất chiều chuộng em, toàn cho em tiền sắm đồ đẹp
nè. Chị đi cùng em đi, hai chị em sẽ được sống sung sướng.”
“Thanh Chi, tôi sẽ cho em một cơ hội. Hãy quay lại đi! Tôi vẫn sẽ coi em là em gái.”
Thanh Chi không còn run sợ trước giọng nói nghiêm khắc của Thanh Linh, ngược lại cô ta còn cười:
“Tôi vẫn coi chị là chị gái nên mới cố xưng hô tử tế với chị, vì thế chị cũng tử tế một chút đi! Đừng tỏ vẻ kiêu ngạo.”
“Em đang nói chính mình à?”
“Chị...” – Thanh Chi quắc mắt – “Ờ tôi kiêu ngạo đấy! Tôi chẳng làm được gì nên mới dựa hơi Khánh Quang! Nhưng tôi phải cướp được Mạnh Bảo. Tôi
sẽ không thua chị!”
“Em có thắng tôi thì em cũng không thắng được Phương Nhi đâu.” – Thanh Linh bình thản.
“Phương Nhi á? Cô ta chết đến nơi rồi, mở mắt còn không nổi thì thắng
được tôi chắc? À hay là chị không thắng được cô ta nên chị cũng quy luôn sang tôi?”
“Em ăn nói cho cẩn thận đi!”
“Thanh Linh, chị đúng là không bằng Phương Nhi. Chị cứ tỏ ra lạnh lùng
nhưng chị diễn tệ lắm! Chị tưởng tôi không biết chị nghĩ gì à? Chị cũng
nhỏ nhen, ích kỷ, muốn chiếm tình yêu về phía mình khác quái gì tôi?
Nhưng tôi khuyên chị bỏ cuộc đi! Chị chẳng là gì với Mạnh Bảo nữa đâu,
chị mãi chỉ là người yêu cũ.”
Thanh Linh không nói gì, nhưng đôi mắt vằn lên tia giận dữ. Thanh Chi vẫn cứ cười:
“Không tin thì xem cái này đi!”
Thanh Chi lôi trong túi ra một thứ. Vẻ lạnh lùng trên mặt Thanh Linh đã tan biến sạch khi thấy nó!
Chiếc nơ màu xanh...
“Kỷ vật tình yêu của hai người, nó đã vào tay Phương Nhi đấy!”
“Nói dối!” – Thanh Linh cắn răng.
“Khánh Vinh đã lấy nó từ tay Phương Nhi mà. Làm sao Khánh Vinh có thể
giành được nó khi nó còn ở trong tay Mạnh Bảo? Mạnh Bảo quên chị rồi!
Mạnh Bảo giờ chỉ coi chị như một người mà anh ấy phải bù đắp thôi!”
“Im đi! Anh ấy không phải người như vậy!!”
“Cứ xem đi, xem đây có phải cái nơ của chị không!”
Thanh Chi quăng chiếc nơ xuống đất. Thanh Linh vội vã nhặt lấy. Cảm giác khi cầm chiếc nơ vẫn như thế! Nó đúng là cái nơ mà anh đã từng tặng cô.
“Minh Phú đang ở trong tay tôi!”
“....”
“Muốn cứu thằng bé thì dụ Mạnh Bảo, Minh Thiên, Vân Trang đến chỗ tôi.
Đừng có do dự! Hãy cho kẻ bội bạc kia biết chị đã yêu anh ta thế nào
nhưng rồi anh ta đã đối xử với chị ra sao! Tôi đợi chị, tôi sẽ cho chị
biết địa chỉ....”
Thanh Chi nói một hồi rồi bỏ đi, để lại Thanh Linh ngồi một mình đó, tay nắm chặt chiếc nơ trong tay. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong tâm trí đang cố chèn ép ký ức của cô. Cô không bao giờ quên được những ngày đó. Mạnh Bảo hồi ấy là một chàng trai tuổi 20, vừa ranh mãnh, vừa đáng yêu đã
làm cô rung động không phải vẻ đẹp trai hào hoa mà là bởi tình cảm hết
sức chân thành. Không quan trọng sắc đẹp của cô, chỉ tặng cô một chiếc
nơ kèm theo câu nói “Không cần son phấn, lúc nào em cũng đẹp!” Từ giây
phút đó, chiếc nơ như buộc cô lại với anh. Anh đã yêu cô vô cùng. Cô
luôn tin dù thế nào thì tình yêu đó vẫn còn như màu xanh hy vọng của
chiếc nơ. Cô hy vọng. Hy vọng quá nhiều! Hy vọng rằng cô sẽ giữ được
anh! Hy vọng rằng dù cô và anh có cách xa nhau, anh sẽ luôn đợi cô như
câu “Anh đợi em” anh đã nói với cô trong những ngày nắng của ký ức.
Nhưng giờ đã vô vọng thật sao? Chỉ có cô tuyệt vọng với tình yêu không
thể thay đổi, còn anh đã không còn muốn tìm lại cô!? Anh vứt bỏ chiếc nơ này!!?? Anh để nó rơi vào tay cô gái kia!!!?? Anh sẵn sàng cho đi tình
yêu, cho đi lời hứa của mình!?? Bao cảm xúc hỗn loạn, cô hận anh! Cô
muốn anh đau khổ như anh đã làm cô đau khổ! Nhưng sao đau đến thế
này!!?? Hai năm trôi qua rồi, thời gian chờ đợi cũng