
/>"Không, không, tôi không đi! Chị Nhi, cứu em với!"
Phương Nhi tức giận, lao đến:
"Mau bỏ nó ra!"
BỐP! Thanh Thảo giơ một tay
tát mạnh vào mặt cô khiến cô ngã dúi dụi, còn một tay kia vẫn kề dao sát cổ Minh Phú, một chút máu đã ứa ra. Phương Nhi quay cuồng, ngã lăn ra
đất, cảm giác đau khổ trào lên. Cô đã từng quật ngã bao gã võ sĩ lực
lưỡng, nhưng giờ đến cái tát của một người đàn bà mà cô cũng không đỡ
nổi.
"Đi, đưa thằng bé đi!"
"Không, chị Nhi, bỏ tôi ra, không!!"
Phương Nhi hoa mắt chóng mặt, quỵ ngã mà bên tai còn văng vẳng tiếng hét của Minh Phú. Cô đưa tay cố
níu kéo cái gì đó chơi vơi, mong manh. Hết thật rồi sao? Phương Nhi của
ngày xưa đã không còn nữa sao? Phương Nhi đã không còn có thể bảo vệ
được cả một cậu thiếu niên!
"Minh Phú...Không..."
"PHƯƠNG NHI, MINH PHÚ, HAI NGƯỜI Ở ĐÂU!!!????"
Cô giật mình. Tiếng gọi vang
lên vừa rõ vừa không rõ. Cô đã quá mệt để gượng dậy, nhưng cô nhận ra đó là tiếng ai gọi. Minh Thiên, Vân Trang, sao hai người ấy lại đến đây
muộn như vậy? Kệ chứ, dù thế nào cũng phải để họ tìm ra cô. Họ chắc ở
gần đây thôi. Cô phải gọi họ. Nhưng...cô mất sức rồi...Cô chiến thắng
biết bao người, cô thậm chí còn đứng được vào trái tim đã vốn chỉ có duy nhất Thanh Linh của Mạnh Bảo. Cái gì cô cũng có hy vọng làm được và
nhiều thứ cô làm được! Vậy mà...căn bệnh này thì không...
"Vào căn nhà kia thử xem!"
Vân Trang, Minh Thiên lao vào trong nhà.
"Trời ơi! Bác Ngân!" - Vân Trang lao đến bà Ngân.
Còn Minh Thiên chạy vội đến chỗ Phương Nhi vực cô dậy.
"Phương Nhi, Phương Nhi! Tỉnh lại đi!"
Cô cố mở mắt. Đôi mắt lờ đờ, thất thần. Ánh nhìn mạnh mẽ của ngày trước cũng đã mất đi.
"Minh...Phú..."
"Minh Phú? Nó làm sao rồi?" - Minh Thiên hốt hoảng.
"Khánh...Vinh...bắt..." - Cô chỉ nói được đến đó, rồi gục ngất.
"Phương Nhi! Tỉnh lại đi! Hãy nói cho tôi biết đi!"
"Anh Minh Thiên, giờ không phải là lúc nói đâu. Chị Nhi bệnh tình rất nặng rồi, mau đưa mọi người về bệnh viện thôi."
Minh Thiên, Vân Trang và
những người mà Thanh Linh cử đến vội vã đưa mọi người xuống núi. Nguy
hiểm này qua đi thì lại mở ra hiểm nguy khác khôn lường hơn...
Cô giật mình ngẩng lên. Mạnh Bảo đang khẽ mở mắt nhìn cô, đụng phải ánh
mắt anh cô lại không biết nói gì. Có những cảm xúc lẫn lộn ngập tràn
trong lòng cô lúc này, không biết vui hay buồn nữa. Bỗng dưng Mạnh Bảo
bỏ tay ra khỏi tay cô, gắng đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt còn
vương trên gương mặt ấy. Cô lúng túng, quay đi khẽ gạt nước mắt.
"Anh tỉnh rồi à? Có đau không?"
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười.
"Nếu mệt anh cứ nghỉ đi, đừng dậy vội."
Anh lại cười, ánh mắt nhìn cô buồn thăm thẳm.
"Anh...anh cười gì?"
"Anh cười vì có Thanh Linh bên cạnh lúc anh tưởng mình đã chết."
"..."
"Thanh Linh lạnh lùng, xa
cách, thậm chí còn tàn nhẫn, nhưng anh biết cô ấy rất đáng yêu, dịu
dàng, luôn lo lắng cho người khác.”
“Anh…”
“Vậy mà thằng khốn là anh đã làm tổn thương cô ấy!” - Mạnh Bảo gằn
giọng, nhìn cô bằng ánh mắt mà cô nhìn lại cũng phải thấy nhói đau.
Đôi mắt đó đã mong mỏi cô suốt hai năm qua. Đôi mắt đó đã đau đớn vì
phải giằng xé giữa tình cảm của hai người con gái. Đôi mắt đó dù đã phần nào hướng về người con gái có tên Phương Nhi nhưng mỗi khi nhìn cô lại
ánh lên cái nhìn đau xót, pha lẫn yêu thương trìu mến. Bởi vì, trái tim
ấy không quên được cô.
“Anh tỉnh rồi đây...Em giữ anh lại đi. Em sẽ giữ như thế nào?”
“Mạnh Bảo, em…”
“Lẽ ra anh đã chết, nhưng khi nghe thấy câu nói của em anh lại tỉnh. Vì
anh không quên được em. Anh vẫn nhớ những tháng ngày đã từng yêu em. Anh biết nói ra mấy câu này, nếu là người khác anh ăn tát là cái chắc.
Nhưng anh phải nói! Nói để cho em biết rằng: anh chưa từng yêu em một
cách lừa dối. Và là anh đánh mất em, không phải em đánh mất anh!”
“...”
Anh cố gượng dậy, nắm lấy bàn tay cô:
“Nếu hôm đó em bắn chết anh, có lẽ em đã giữ được anh. Anh sẽ mãi thuộc
về em! Anh không thể nghĩ tới cô ấy nữa! Nhưng sao em không làm vậy?
Thanh Linh, hãy giữ anh lại đi, anh không muốn phải làm tổn thương cả
hai! Anh muốn mọi thứ trở lại như lúc bắt đầu!”
“Anh, em không thể…” - Thanh Linh run lên, hoảng sợ nghĩ đến mấy chữ “em bắn chết anh”.
Mạnh Bảo nhìn cô. Với Vĩnh Sơn, với rất nhiều người khác, cô là một
người con gái vô cùng tàn nhẫn. Cô có thể làm tan nát tình yêu chân
thành Vĩnh Sơn dành cho mình, cô có thể không thèm ngoái lại nhìn Minh
Thiên, hay cô có thể đánh te tua bất cứ gã nào dám cản đường làm phiền
cô. Ai cũng sợ ánh mắt lạnh lùng, trái tim tưởng như sắt đá của cô.
Nhưng ai biết, cô càng tàn nhẫn nghĩa là cô càng đau khổ. Cô cũng chỉ là người con gái. Cô cũng phải biết mềm lòng. Cô làm sao ra tay sát hại
người cô yêu?
“Tại sao?” - Cô bỗng lên tiếng - “Tại sao