
i!"
Khánh Quang cười:
"Ba người này, Mạnh Bảo, Phương Nhi, Thanh Thảo, mày giết một trong ba người là hai người còn lại sẽ được sống!"
Thanh Linh sững sờ trước lời nói choáng váng của Khánh Quang, tất cả những
người xung quanh kể cả là đệ tử của hắn cũng phải bất ngờ. Không thể tin Khánh Quang có thể ra cái điều kiện đó, coi như Thanh Linh có thông
minh cỡ nào cũng không thoát khỏi sự gian ngoa và xảo quyệt của một gã
đàn ông vô lại. Gương mặt lạnh lùng của Thanh Linh hiện rõ sự tức giận
và có phần rối trí, tuy nhiên cô không dễ bị đánh bại nhanh:
"Vậy mày có chứng cớ gì để nói người đàn bà kia là mẹ tao?"
"Ái chà, chưa chịu tin sao? Mày nhìn cái gì ở chân bà ta kia!"
Thanh Linh ngẩng lên. Ở chân người đàn bà còn một vết sẹo dài.
Lại một mảnh ký ức nữa hiện về trong tâm trí. Ngày đó, cha cô bị giết, còn
mẹ cô bị bắt cóc đi. Vì mẹ cô la hét, giãy giụa, không chịu đi, Khánh
Quang đã chém một vết vào chân bà để bà quỵ xuống. Cô không thể quên
được hình ảnh đó! Không bao giờ quên!
"Thanh Linh...Thanh Linh..." - Người đàn bà bị treo ngất xỉu nhưng vẫn mê man gọi tên cô vô thức.
Ánh mắt cô đau đớn, người cô run rẩy lùi lại một bước. Mẹ cô, sau bao nhiêu năm trời mất tích vô vọng, cuối cùng lại tìm thấy trong hoàn cảnh quá
trớ trêu này!
"Thế nào, Thanh Linh? Mày chọn đi! Tao sẽ để một trong hai người được sống.
Hoặc là giết bà mẹ đã bị điên loạn của mày. Hoặc là giết thằng con trai
mà mày yêu hơn mọi thứ. Hoặc là trừ khử con bé đã cướp đi trái tim người mày yêu!"
Phương Nhi phẫn nộ nhìn hắn, định nói câu gì đó thì Thanh Linh đã quay lại
nhìn cô. Phương Nhi giật mình, cô linh cảm chuyện chẳng lành. Lần nào
cũng thế, dù có cố giấu cảm xúc thì Thanh Linh không giấu được gì qua
đôi mắt. Lúc thì lạnh lẽo, lúc thì buồn thẳm, lúc thì đau đớn, và giờ
đây là một ánh mắt tức giận xen lẫn giày vò.
"Linh...Linh định giết mình ư...?"
Thanh Linh không nói gì, chỉ giơ tay ra phía Khánh Quang. Hắn ta cười hiểu ý cô, đặt vào tay cô cây súng.
"Mày khôn lắm, cũng biết chọn người để giết. Thế là vừa có được mẹ, vừa có được người yêu, diệt khẩu con bé phá đám."
"Im đi!" - Phương Nhi hét lên - "Lão già kia, mày sẽ phải trả giá!"
"Tao nói không đúng sao? Nếu không phải do mày, tao nghĩ là khi gặp lại
nhau, Thanh Linh và Mạnh Bảo không còn phải đứng xa nhau với một khoảng
cách nhất định như vậy. Nếu không phải vì mày, Mạnh Bảo đã có thể chạy
tới bên Thanh Linh, vì người yêu của Mạnh Bảo là Thanh Linh, do mày đã
làm lung lay, không đúng sao?"
"Mày câm đi!!" - Mạnh Bảo lấy hết sức hét lớn - "Lỗi không phải của Phương
Nhi! Thanh Linh, em không thể làm như thế được! Thanh Linh, dừng lại
đi!"
Thanh Linh vẫn lạnh lùng cầm cây súng tiến về phía Phương Nhi.
"Thanh Linh, em đừng giả vờ nữa! Anh biết em nghe anh nói! Anh xin em, đừng
giết Phương Nhi! Tất cả là do lỗi của anh, nếu muốn, em hãy bắn anh đi!"
Thanh Linh quay lại:
"Nếu bắt em bắn anh, thế thì em tự bắn chính mình còn hơn."
"Hả?" - Mạnh Bảo sững sờ.
"Anh lo cho cô ấy đến vậy sao? Anh dám hy sinh vì cô ấy, chết thay cô ấy cho dù là chết dưới tay em sao?" - Giọng Thanh Linh đầy đau đớn.
"Thanh Linh..."
"Anh từng nói sẽ đợi em, sẽ yêu em, nhưng đã bao giờ anh nói sẽ chết thay em, nguyện bảo vệ em bằng cả tính mạng của anh chưa?"
"..."
Từ đau buồn chuyển sang căm hận, Thanh Linh nói trong tắc nghẹn:
"Tôi là một con ngu ngốc thì mới yêu anh đến nhường ấy! Biết là ngốc, mà tôi không quên được anh! Thế để tôi giết cô ta, rồi chiếm lấy anh về riêng
cho tôi, thà thế còn hơn là tôi phải đứng ngoài làm một kẻ phía sau.
Trong khi anh là của tôi, không phải là của cô ta! Tôi mới là người đến
trước, tôi mới là người anh yêu, tại sao anh dám quên điều đó!!??"
Rồi cô quay đi, nhưng...
"Anh không quên!"
"..."
"Anh chưa bao giờ quên em! Thực sự anh ghét chính mình. Giá như anh quên đi
em, anh có thể tàn nhẫn mà nói với em rằng: em không còn là ai trong
cuộc đời anh nữa, có lẽ mọi thứ đã tốt hơn. Anh có thể dứt bỏ em thì em
cũng sẽ chẳng còn phải bị giày vò như vậy."
"..."
"Phải, anh là thằng ngu ngốc, anh làm tổn thương cả em, cả Phương Nhi! Em có
thể cho rằng anh là một kẻ phản bội, gian dối hoặc thế nào cũng được. Em có thể cho rằng anh đã chà đạp lên trái tim và tình yêu của em, không
sao hết! Vì anh đáng để nhận như thế. Em lạnh lùng, phớt lờ là để che
giấu đi những nỗi đau, em nghĩ anh không biết sao? Nhìn lúc em cười
nhạt, lúc em tỏ ra như người xa lạ với anh, anh quá biết em nghĩ gì. Vậy mà anh hèn nhát, anh không còn dám đến bên để ôm em, che chở cho em,
bảo vệ em nữa. Anh không đủ can đảm. Anh sợ sẽ lại làm Phương Nhi đau
khổ. Anh sợ làm cả hai người đau khổ. Cả hai đều là những cô gái tốt,
anh không muốn làm tổn thương ai, mặc dù sự không quyết đoán của anh đã
làm t