
he con ! - Cô giáo vẫy tay chào khi anh bế thằng nhóc lại phía chiếc xe đậu bên đường.
- Con....chào....cô ! - Thằng nhóc cười toe vẫy tay chào lại.
Anh cho thằng nhóc đi ăn kem sau đó mua luôn đồ ăn cho Băng Đồng , anh đoán chắc cô sắp ngủ dậy , cho xe chạy nhanh về bệnh viện.
__________@@@__________
Vừa đẩy cửa bước vào , anh liếc mắt đã thấy cô tỉnh rồi , đang ngồi nhìn gì đó ngoài van công , vì đáu là phòng víp nên rất giống một căn nhà thu nhỏ , đầy đủ tiện nghi.
- Chồng ơi....chồng ơi ! Anh đi đâu thế ? Làm em sợ quá ? - Cô đang định chạy ra ôm anh thì ngay lập tức bị tiểu Dạ chạy lại ôm lấy.
- Dì Băng Đồng ! Con nhớ dì quá ! Dì có nhớ con không ? - Thằng nhóc nói liển hồi.
Băng Đồng thực sự không biết thằng nhóc này là ai , cô đưa mắt nhìn anh cầu cứu.
- Nó là tiểu Dạ ! Con của Cẩm Tú ! Em chơi với nó nhé! - Anh mỉm cười giải thích.
- Ưm....- Cô gật đầu ngoan ngoãn với anh rồi quay sang ôm lấy thằng nhóc.
Hai người một lớn một nhỏ cùng chơi tự dưng anh lại thấy thích có một đứa nhỏ để cùng yêu thương. Chắc hẳn lúc đó sẽ rất hạnh phúc , chỉ nghĩ thôi anh đã thấy thú vị rồi.
- Chú Thiên làn ngựa cho con cưỡi nhé !? Đi chú ! Chú chơi với con đi !? - Tiểu Dạ Cần tay anh làm nũng nài nỉ , ánh mắt hồn nhiên , thánh thiện , long lanh nhìn anh khiến anh không thể từ chối.
-Được rồi ! Chú chơi với con nhưng....- Anh kéo tiểu Dạ lại gần và thì thầm gì đó , nở nụ cười gian nhìn cô , không biết anh nói gì với thằng bé mà nó cứ cười toe không ngừng.
- Được rồi ! Chờ con....- Thằng nhóc cười rồi nháy mắt tinh nghịch , lém lỉnh với anh , nói nhỏ vào tai anh.
Băng Đồng ngồi dựa vào thành giường nhìn anh và thằng nhóc , khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
- Dì Băng Đồng ! Dì sinh em bé đi dì ? - Thằng nhóc nhẩy lên giường bệnh ôm lấy cổ cô , khuôn mặt vẫn tươi cười rất đáng yêu.
-Dì....dì...- Cô đỏ mặt nhìn sang anh , còn anh thì ung dung xem báo trên ghế sofa.
- Con muốn dì sinh một bé gái dễ thương cho con chơi cùng nhé ? - Tiểu Dạ chu cái miệng dễ thương lên làm nũng.
- Hìhi..... Dì chưa lấy chồng mà ! - Cô cười xoà.
- Có chú Thiên mà ....con thích em gái giống dì.
Tiểu Dạ nhìn anh nháy mắt , rùi lại ôm cô nũng nịu.
- Nghe dì....dì....
- Ui thằng nhóc này!....- Cô nhìn anh mặt đỏ bừng vì ngượng.
Tiểu Dạ cứ chơi mãi cho đến khi mệt thì lăn ra ngủ luôn. Anh nhìn cô lắc đầu khẽ đặt thằng bé nằm cạnh cô ngủ. Cô vẫn đỏ mặt nhìn anh , khi bị anh nhìn thấy thì lại quay đi....
- Băng Đồng! - Anh kéo cô vào lòng , vuốt nhẹ tóc cô rồi thì thầm vào tai cô.- Mình làm đám cưới nhé?
Cô chủ " ưm" một tiếng rồi lặng im nhẹ nhàng tay ôm lại anh , cảm nhận ấm áp khi trong lòng anh.
Hạnh phúc liệu đã đến với họ thật sự ?
Có một người đã nghe lén được những lời nói này , ánh mắt sắc lém , những ngón tay nắm chặt như muốn phá hủy vật gì đó.
____________@@@___________
"Cộc....cộc....cộc"
- Vào đi! - Anh buông cô ra, giọng nói nhẹ nhàng thông báo.
Cánh cửa vị đẩy ra , bước vào là Thái Lăng , tay còn cầm theo giỏ hoa quả.
-Mình đến đón tiểu Dạ ! Băng Đồng em đỡ rồi chứ ? - Thái Lăng đặt giỏ trái cây lên bàn , quay lạo nhìn cô mỉm cười hỏi thăm.
- Ai vậy chồng ? - Cô co ro nhìn Thái Lăng như nhìn sinh vật lạ rồi ra sức rúc vào lòng anh sợ hãi.
-Đừng sợ ... cậu ấy là Thái Lăng , chồng chị Cẩm Tú mà ! - Anh giải thích , chấn an.
- Nhóc con ! Em thực sự đã quên anh ! Thất vọng quá ! - Thái Lăng làn mặt giận.
-Tôi....tôi...tôi không ý mà ! - Cô hơi lúng túng , vẫn giữ thái độ sợ sệt.
- Thôi mình đón tiểu Dạ về đây ! Cẩn Tú lại mong ! Nghỉ sớm đi !- Thái Lăng cúi xuống bế thằng nhóc lên rồi đi ra khỏi phòng.
Chờ cho Thái Lăng đi rồi anh mới quay sang cô mỉm cười , xoa đầu cô.
- Chồng ! Em muốn về nhà ! - Cô lấy hết sức cán đảm lên tiếng hỏi anh như sợ sẽ bị anh mắng.
Anh nhíu mày nhìn cô , sau vài phút cũng giãn ra.
- Ưm... Được thôi! Nhưng em chờ tháo băng đã !
Anh gật đầu làm cho cô hớn hở , vui mừng ra mặt nhưng câu nói sau của anh lại khiến khuôn mặt của cô bỗng chốc xám xịt.
- Ngoan đi ! Hôm nay ngủ sớm đi ! Anh phải về nhà giải quyết một chút việc của công ty , mai anh sẽ vào với em !
- Chồng ! Đừng mà ! - Cô giãy nảy khi nghe anh nói , cô phải ở đây một mình sao ? Không thể được.
- Ngoan! Nếu như em hư anh bỏ em luôn nhé! - Anh nhíu mày có chút đe dọa.
- Thui , vợ ngoan...,...vợ sẽ ngoan mà.... chồng đừng bỏ vợ ....hix...- Mặt cô méo xệch , cầm tay anh lay lay.
Anh giúp cô nằm xuống , kéo chăn đắp cho coi rồi cúi xuống hôn lên mái tóc và trán cô.
- Ngủ ngon vợ ngốc.
_____________@@@_____________
Anh đang mệt mỏi ngửa cổ nhìn đồng hồ đeo tay " 12h" người dựa h