
đầu , mỉm cười chào anh.
- Em thích cái vòng đó à? - Anh khoác vai cô , đưa mắt nhìn theo mắt cô đang nhìn , là một chiếc dây chuyền Bình thường nhưng nhìn kĩ thì rất tinh xảo.
- Không ! - Cô quay lại nhìn anh lắc đầu, chỉ là nó khiến cô nhớ tới Băng Di.
Anh nhìn cô có chút nghi ngờ trước thái độ của cô. Từ lúc Thái Na xuất hiện giường như cô ít cười tự nhiên hơn thì phải , cũng không thấy tính cách trẻ con hàng ngày , thay vào đó có chút chững chạc hơn.
- Đi thôi ! - Cô kéo anh sang hướng khác.
- Em thật sự không thích ? - Anh tò mò nhìn cô hỏi lại lần nữa.
- Em muốn mua đồ ! Nhanh theo em ! - cô kéo anh đi thật nhanh đến khu thời trang.
Cô cứ chạm vào cái gì là Anh liền kêu nhặt vào , kết quả mệt quá cô đành để anh tuỳ ý. Cả hai quên luôn sự có mặt của Thái Na ở đây...
- Áaaa!!!!!!...."bịch"....-Đó là tiếng hét của Băng Đồng và hiện tại cô đang bị ngã bệt xuống nền nhà.
- A ! Em xin lỗi ! Xin lỗi ! Chị không sao chứ? - Thái Na vội vàng cúi xuống , giả vờ vô tội xin lỗi cô rối rút.
- Băng Đồng ! Em sao lại ra vậy ? - Hếu Thiên chạy lại đỡ cô dậy.
- Á....á....- Thật sự chân Băng Đồng đã đau nhức vô cùng không thể đứng lẻn , cô nhăn nhó xoa chân.
- Em không sao chứ? - Anh vội vàng xem xét chân cô.
- Em thực sự không cố ý! - Thái Na sụt sùi vẻ mặt biết hối lỗi.
- Anh đưa em đi viện xem xét ! - Anh bế bổng cô lên mang đi , trước lúc đi còn dặn nhân viên mang đống đồ anh đã chọn thanh toán rồi mang về tận nhà mình.
Thái Na đứng tại chỗ , nhìn theo bóng hai người đi khuất , nở một nụ cười ác quỷ , gian gian suy nghĩ :
" Băng Đồng ! Đó mới chỉ là hình phạt cảnh cáo , nếu cô còn không chịu rời xa anh Hiếu Thiên thì đừng có trách tôi... Anh Hiếu Thiên chỉ là của tôi thôi ... những ai cản đường tôi , đều sẽ phải chết!! haha..."
Mọi việc sảy ra là do Thái Na cố tình , đụng ngã Băng Đồng và khiến cô bị té. Anh đương nhiên biết việc này không phải vô tình mà là do Thái Na cố ý , nhưng anh không thể buộc tội cô ta. Cũng may Băng Đồng chỉ bị chật chân nếu cô xảy ra chuyện gì anh sẽ không để yên nữa.
@@..................@@
Chân của Băng Đồng chỉ còn hạn chế đi lại vài hôm là khỏi. Nếu vài hôm đó , cô đương nhiên bị anh bắt ở nhà nghỉ ngơi , không cho đi làm.
Cô thực sự buồn , không có việc gì làm lại không có ai nói chuyện cùng. Ngồi trong phòng đọc báo mãi cũng chán , muốn ra ngoài thư giãn gân cốt chút , giờ là giờ chuẩn bị bữa trưa nên mọi người đều rất bận , cô không muốn làm phiền ai cả. Tự mình tập tễnh xuống nhà...
Mới đặt chân đến cầu thang chính cô đã...
- Á....á...á!!!!- Đó là tiếng la thất thanh của cô và mọi người làn trong nhà đều chạy lên.
Đập vào mắt họ là cảnh tượng Băng Đồng lăn từ trên cầu thang xuống , đập đầu vào sàn nhà bất tỉnh , máu giỏ từng giọt từ chán cô.
- Ôi! Tiểu thư......tiểu thư....đừng làm tôi sợ...người đâu mau gọi cấp cứu ! Nhanh lên ! - Mọi người chạy lại đỡ cô dậy.
- Sao lại thế này ? Mau báo cho thiếu gia! - Quản gia Ngô gắt lên , mắt ông đã nhìn thấy một vùng nước lau sàn trên đỉnh cầu thang.
Cô nhanh chóng được đưa vào bệnh viện , hiện tại đang trong phòng cấp cứu. Không rõ sống chết ra sao ?
Thái Na ngồi ở phòng khách nhìn mọi việc xảy ra đúng như dự tính , mỉm cười nửa miệng.
|||/////////
- Quản gia Ngô ! Băng Đồng .... Đồng....sao rồi ! - Hiếu Thiên hốt hải chạy vào , anh vừa dự xong cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn , nghe được điện thoại báo anh liền chạy ngay vào đây.
- Thiếu gia ! Cậu bình tĩnh đã ! - Quản gia Ngô đỡ anh xuống ghế chờ nghỉ ngơi. - Tiểu thư Băng Đồng vẫn đang trong phòng cấp cứu !
Anh tiến lại cửa phòng cấp cứu , nhìn qua cửa kính nhỏ phía trên các bác sĩ đang vây quanh phẫu thuật , băng bó vết thương cho cô , nhìn cô nằm đó , cô đang quần quoại cái đau làm tim anh đau nhói theo.
- Chuyện gì xảy ra ? - Anh gằn giọng hỏi , ánh mắt ánh lên một tia giận dữ đáng sợ.
- Tiểu thư bị ngã từ trên cầu thang cuống ! ...- Quản gia Ngô kể lại hết những gì mình biết và trông thấy.
Nghe xong anh nhíu mày , suy nghĩ , từ trước đến nay sàn nhà được người làn lau rất sạch , sao lại có nước lau sàn ở đó được. Việc này anh phải làm rõ , anh tin sự việc này không hẳn là sơ ý.
Mấy tiếng đồng hồ ngồi đợi , cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Vị bác sĩ bước ra ngồi , gỡ bỏ khẩu trang , lau đi mồ hôi trên chán!
- Bác sĩ! Cô ấy sao rồi!? - Anh chạy lại hỏi.
- Anh là gì của bệnh nhân ? - Bác sĩ thở dài hỏi lại bằng giọng ôn tồn.
- Dạ ! Tôi là chồng chứ cưới của cô ấy! - Anh liền đáp luôn.
- Mời anh theo tôi ! - Bác sĩ bước đi trước.
Anh cũng theo bước ông ; chắc hẳn đã có vấn đề gì đó vói Băng Đồng , nên ông mới nói chuyện riêng với anh.
@@................@@
Băng Đồng đã được đ