
? - Anh lắc đầu nhìn cô , một tay kéo lấy tay cô lại gần.
- Hả ? Anh nói....anh là chồng ...ch...ồng...tôi!? Anh không lừa tôi chứ ? - Cô hỏi lại có chút nghi vấn.
- Thật! - Anh gật đầu chắc nịch.
- Anh đúng là chồng em rồi ! Chồng ơi ! Cứu em! Em sợ lũ người kia lắm ! - Cô nhảy lên ôm lấy cổ anh , làm nũng.
- Không sao rồi ! Chồng sẽ ở đây mà ! - Anh ôm lấy cô.
@ @
@
Hiện tại cô không nhớ anh là ai , nhưng nghe anh nói " anh là chồng cô!" thì cô cũng chỉ biết làm theo thôi.anh chăm sóc cô rất tốt , cô cũng chỉ quấn lấy anh....- Em muốn tìm Băng Di ! - Cô kéo kéo cánh tay anh làm nũng. Cô vẫn nhớ chuyện của Băng Di mà sao lại quên chuyện của anh chứ?
- Vợ ngốc ! Em còn bệnh mà ! Ngoan! Ngủ đi cho khỏe , chuyện đó tính sau !- Anh lấy tay xoa đầu cô , mỉm cười kéo chăn cho cô.
- Ưm....-Cô gật đầu rồi nhắm mắt đi ngủ.
Anh bên cạnh nhìn cô ngủ , trong lòng lo lắng , cô liên tục đòi tìm Băng Di , nhưng chẳng có một chút manh mối nào thì bảo anh làm sao đi tìm , chả khác nào mò kim đáy bể.
~~~~~~~~~~~@@~~~~~~~~~~~
Hiện tại đã là 3h chiều,...
"Cộc....cộc....cộc..."
- Mời vào! - Anh lên tiếng nhẹ chách để cô thức giấc.
" Cạch" Cánh cửa mở ra, là ba anh!
- Ba! Ba ngồi đi ! - Anh dứng dậy kéo ghế mời ông ngồi.
- Thiếu gia ! - Đi đằng sau là thư kí Jack , cung kinh cúi đầu chào anh.
- Băng Đồng sao rồi ? - Ông Trần nhìn cô ôn tồn hỏi han, dù sao cũng là đứa con dâu ông chọn.
- Cô ấy bị mất phần chí nhớ ! Có thể sẽ không nhớ một số chuyện trước kia ! - Anh ngồi xuống lấy bàn tay cô.
- Nghe tin các con về bà nội rất muốn gặp các con đấy ! - Ông Trần nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Ba! Sức khỏe của bà không tốt ! Va đừng nói cho bà nội biết chuyện của Băng Đồng nhé ! - Anh chau mày suy nghĩ rồi nhanh chóng nhắc ba anh.
- Ưm..... Mà thôi ! Ba còn phải ra sân bay, chiu rù nay ba có buổi kí kết hợp đồng ở Pari.
- Chào thiếu gia !
Vậy là căn phòng chỉ còn lại anh và cô , không gian im lặng lại bao chùm căn phòng.
"Reng....reng...,"
Đột nhiên điện thoại anh reo vang , anh lướt qua số trên màn hình , là Thái Lăng ?
- Alo? - Anh bấm máy trả lời , giọng điểm tĩnh.
- " Hiếu Thiên ! Công ty có việc Cần giải quyết gấp , mình không đi đón tiểu Dạ được , nhờ cậu đi đón hộ được chứ , chiều tối xong việc tôi qua!" - Giọng Thái Lăng vang lên bên tai phone.
- Ừ! - Anh cúp máy luôn , không để cho Thái Lăng nói thêm gì nữa.
Anh nhìn đồng hồ đã hơn 4h sắp đến giờ tiểu Dạ tan học , tranh thủ lúc cô ngủ say , anh phải đi đón nó mới được , anh hiểu thời gian này Thái Lăng rất bận , Cẩm Tú vừa sinh , anh thì bận chăm sóc cho Băng Đồng nên , Thái Lăng vừa phải chăm sóc vợ vừa lo giải quyết việc ở công ty dùm anh.
________________@@@________________
Đứng trước cổng trường mầm non của tiểu Dạ , anh lại nhớ lại kí ức tuổi thơ của mình.
[.... Lúc ấy anh còn là một đứa trẻ lên ba!
Anh như thường lệ đứng đợi ba đến đón , nhưng nay ba anh quá trễ.
- Tiểu Thiên ! - Một người phụ nữ trẻ tuổi tự dưng chạy đến ôm chầm lấy anh.
- Cô là ai? Sao lại biết bên con?- Anh tròn mắt hỏi rất hồn nhiên.
- Mẹ là mẹ của con! Mẹ xin lỗi!- Người phụ nữ ôm lấy người anh , xiết xao.
- Đau ! Cô là mami của cháu? - Anh tròn mắt hỏi lại.
- Ưm...mẹ là mẹ của con ! Mẹ nhớ con quá! - Người phụ nữ đưa tay vuốt má anh , dịu dàng xoa đầu anh.
Từ xa một chiếc ô tô màu đen sang trọng đang tới gần , người ngồi trong xe chính là ba anh. Thấy vậy người phụ nữ kia liền bỏ đi thật nhanh vào trong ngõ nhỏ. Anh đuổi theo mếu máo , khóc oà gọi mami....
-Mami....huhu....mami....huhu!!!!Aaa!!! -Anh ngã xoài ra đất.
Người phụ nữ kia đã mất tích trong ngõ nhỏ , anh vẫn khóc oà miệng không ngừng kêu" mami". Tuy đây là lần đầu anh gặp mẹ nhưng một đứa trẻ ba tuổi như anh lại rất cần có mẹ , tại sao bà lại bỏ đi?
- Tiểu Thiên ? Con sao lại nằm đây khóc? -Đúng lúc ấy thì ba anh đi đến nhanh chóng đỡ anh dậy , phủi cát trên quần áo anh rồi ân cần hỏi.
-Baaa! Mami....huhu...con muốn mami...- Anh khóc lớn hơn , nhào vào lòng ba làm nũng.
- Tiểu Thiên ngoan ! Nếu con ngoan ... con sẽ được gặp mami ! Ngoan...nén vào....'>
Đang chìm vào dòng kí ức thì anh bị kéo về thực tại bởi tiếng gọi của tiểu Dạ.
- Chú Thiên ! Chú Thiên ! Á....con nhớ chú Thiên quá !
Thằng nhóc chạy lại ôm lấy anh miệng không ngừng gọi bằng cái giọng trong trẻo.
- Tiểu Dạ ! Con đi học ngoan không ? Để chú Thiên bế con cái nào ! - Anh cúi xuống nhấc thằng nhóc lên cao.
- Chào anh ! Anh là chú của tiểu Dạ ạ ! - Thấy anh cô giáo của tiểu Dạ liền cúi chào.
- Chào cô ! Tôi đón bé Dạ ! - Anh cũng gật đầu chào theo phép lịch sự.
- Tiểu Dạ , về ng