Polly po-cket
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328131

Bình chọn: 9.5.00/10/813 lượt.

ìn về phía họ, hai người đàn ông ăn bận vô cùng lịch sự
lại đánh nhau ngay công cộng như thế.

Bảo
Duy phản ứng mau lẹ, vội đừng bật dậy chụp lấy Tay Quang khải giữ anh ta lại
trước khi anh ta giáng cú đấm tiếp theo.


Anh Khải, có gì từ từ nói – Bảo Trâm cũng đứng dậy khuyên can.


Hỏi tên này, hắn ta giấu Ngân Hằng ở đâu – Quang khải tức giận chỉ tay vào mặt
Lâm Phong bảo.


Nực cười – Lâm Phong ngồi thẳng dậy nheo mắt nhìn Quang Khải , đưa tay chùi vệt
máu vừa té ra trước miệng – Cô ấy chẳng phải là vợ chưa cưới của anh hay sao,
vì sao lại đến đây hỏi tôi. Loại phụ nữ đó với tôi không hề liên can với nhau.


Loại phụ nữ đó”, Quang Khải, Bảo Duy, cùng bảo Trâm bị mấy từ này mà tức giận
cả ba đều quay nhìn Lâm Phong trách móc.


Đêm qua chẳng phải cậu và cô ấy đã….- Quang Khải khàn giọng hỏi.


Vậy thì sao, đó chẳng qua là trao đổi thôi. Một dạng tiền trao tráo múc mà
thôi. Chẳng phải phụ nữ là loại người chỉ cần có tiền là mua được hay sao. Cô
ta chấp nhận dùng thân xác trao đổi để cứu anh khỏi đống lộn xôn kia, tôi thì
hứng thú muốn làm cái thứ gọi là tinh một đêm với cô ấy mà thôi. Chẳng phải cô
ấy gặp anh cũng là bán thân xác mình hay sao. Loại con gái đó tôi tuyệt đối
không giữ bên mình. Anh đừng làm mất vợ chưa cưới của mình rồi cứ chạy đến đây
tìm tôi.


Cậu…..- Quang Khải tức giận vô cùng nói không nên lời. Cuối cùng Quang Khải
quyết định không thèm chấp với loại người như Lâm Phong nữa.

Giật
tay ra khỏi tay Bảo Duy quyết định đi tìm Ngân Hằng, còn hơn ở đây đôi co.
Nhưng chỉ đi vài bước, Quang Khải quay người lại nhìn Lâm phong thật lâu bằng
ánh mắt khinh thường:


Để tôi nói cho cậu biết. Cho tới đêm hôm qua, tôi chưa từng chạm vào cô ấy. Cậu
cho rằng người con gái mình yêu là hạng người nào. Nếu cô ấy là loại người mà
cậu nghĩ, liệu cậu có yêu cô ấy cho đến bây giờ suốt mấy năm không quên được
hay không? Cậu cho rằng mình là kẻ đáng thương trong cuộc tình này, vậy cô ấy
thì sao? Vì sao suốt 6 năm ở bên cạnh tôi như thế, cô ấy chỉ nhận được một chức
danh hảo là vợ sắp cưới của tôi thôi. Thật sự là chỉ cần cô ấy đồng ý tôi nhất
định sẽ yêu thương cô ấy suốt đời, đáng tiếc trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất
một người con trai.


Anh nói như vậy là sao? – Lâm Phong đứng bật dậy nhìn Quang Khải hỏi, lòng cậu
như có hàng ngàn con ong chích nhức nhối khó chịu.


Cậu tự mình động não đi – Quang Khải cười khinh khi đáp, sau đó thở dài – Đêm
hôm qua tôi nhất thời kích động khi biết cô ấy và cậu ở chung nhau, cho nên tôi
đã….


Anh đã làm gì – Bảo Trâm từ nãy giờ kích động vì nghe Lâm phong nói những lời
phỉ báng Ngân hằng, giờ Quang khải lại nói thế, cô không thể không lên tiếng –
Có phải anh đã làm nhục cô ấy rồi hay không? – Bảo Trâm tức giận xấn tới nắm
lấy áo của Quang Khải chất vấn .

Quang
Khải quay mặt đi che dấu sự hối hận của mình, Bảo Trâm choáng voáng xuýt té
xuống đất, cô yếu ớt nói:


Cho nên bây giờ Ngân Hằng mới dẫn Gia Bảo bỏ đi đúng hay không?

Quang
khải vẫn không đáp, thái độ quá rõ ràng khiến Bảo Trâm phẫn nộ, kêu gầm lên lao
vào đánh Quang Khải:


Anh là một thằng khốn , đồ cầm thú ….


Cả anh nữa Lâm Phong, anh cũng xấu xa chẳng khác nào anh ta. Cả hai ngườ đều
không xứng đáng có được Ngân Hằng.

Bảo
Trâm tức giận bỏ đi , cô vội vàng đi tìm Ngân Hằng. Quang khải cũng vội vã đi
theo cô.

Lâm
Phong ngã phịch xuống ghế cậu ngồi, lời Quang khải giống như một liều thuốc tê
khiến cậu tê liệt không còn khả năng cử động nào cả.

Bảo
Duy mới ngồi xuống bàn, nốc cạn ly rượu dưới bàn thở dài nhìn Lâm Phong nói:


Hôm nay mình hẹn cậu ra đây là muốn kể rõ sự thật của 7 năm trước.

Lâm
Phong gần như không tin vào tai mình khi nghe Bảo Duy kể lại mọi chuyện của năm
đó. Cậu lắc đầu tỏ vẻ không chấp nhận được sự thật vừa nghe. Mặt cậu trở nên
trắng bệch lại, đôi mắt bỗng nhiên vụt tắt ánh sáng, cả người như một trận bão
tuyết quét qua, run rẩy.

Hóa
ra sự thật năm xưa là như vậy, hóa ra khi cậu cho mình là kẻ đáng thương, thì
Ngân Hằng đã chịu tổn thương gấp mấy lần cậu. Cảm giác trong lòng như có hàng
ngàn con kiến đang bò cắn xé tim cậu, một cảm giác đơn đớn không thể nào diễn
tả thành lời. Trong khi Ngân hằng phải chịu đựng trong khổ sở như thế, mà cậu
lại còn nhẫn tâm đối xử với cô ấy như thế: trà đạp, khinh rẻ thậm chí nhục mạ
cô.


Tại sao không cho mình biết ngay từ đầu chứ? Tại sao không kể sớm cho mình –
Lâm Phong siết chặt cổ áo của Bảo Duy hét lớn trong phẫn nộ.


Mình cũng coi như vừa mới hiểu ra mọi chuyện mà thôi. Trước đây chưa từng hỏi
cậu vì cũng hiểu con người không phải ai cũng dám đối mặt với cuộc sống. Cậu
trốn chạy cũng là điều dễ hiểu. Lúc đó chỉ tội cho Ngân Hằng. Sau này khi biết
mọi chuyện, Ngân Hằng lại không cho mình nói ra, bởi cô ấy thà để cậu hận mình
rồi quên đi cuộc tình này còn hơn là cả hai đau khổ vì yêu mà không thể ở bên
nhau.

Lâm
Ph