Old school Easter eggs.
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329763

Bình chọn: 7.00/10/976 lượt.

ng của đàn ông, cô bèn kể lại hoàn cảnh đáng thương của mình. Dì nói, dì cần số tiền ít ỏi này để cứu chữa cho ba mẹ mình. Xin ba con rũ lòng thương cho dì ân huệ được phục vụ ba con. Nhưng ông vẫn nhất quyết từ chối. Dì đành phải ra về.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt của bà Kim Lương.

- Đêm đó, ba dì lại vật vã với căn bệnh. Dì đã khóc hết nước mắt, nhưng tiền bạc không có thì làm sao cứu chữa cho ông đây. Cho dù hằng đêm dì tiếp bao nhiêu lượt khách đi chăng nữa, vẫn là vô vọng. Dì biết sẽ chẳng có thằng đàn ông nào chịu rũ lòng thương xót khi nghe dì kể chuyện của mình. Họ chỉ là khách làng chơi, cùng lắm sẽ cảm động cho dì thêm ít trăm. Nhưng ba con đã tìm đến bệnh viện, xác nhận câu chuyện của dì là có thật, sau đó ra tay cứu giúp. Cho dì một công việc ổn định với thu nhập vừa đủ. Nhưng cuối cùng, ba mẹ dì cũng không chống chỏi được với bệnh tật và lần lượt rời xa dì.

Ngân Hằng xúc động cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt bà Kim Lương. Bà nắm tay cô nhìn cô hỏi:

- Con hận dì lắm đúng không?

Ngân hằng không đáp, cô quay mặt đi, không muốn nhớ lại mọi chuyện. Bà Kim Lương bèn nói tiếp.

- Dì cố gắng làm việc, cuối cùng cũng được cất nhắc vào vị trí kề cận ba con. Càng tiếp cận ông ấy, dì càng ngưỡng mộ và biết ơn ông ấy. Cuối cùng dì đã yêu ông. Tình yêu đó mãnh liệt đến nỗi, dì lợi dụng lúc ông say rượu và ngủ với ông. Dì đã từng là gái, ba con biết điều này. Dì không mong đợi gì từ ông cả, chỉ đơn giản là tình yêu thôi. Dì nghĩ, ông sẽ nổi giận và đuổi dì ra khỏi công ty. Không ngờ ông lại nói, ông sẽ chịu trách nhiệm với dì. Và dì đã được ở bên cạnh ông, dùng mọi thủ đoạn để có được ông. Nhưng dì mãi mãi thua mẹ của con.

Bà Kim Lương cười cay đắng nói.

Ngân Hằng cũng không biết nói gì hơn, cô lẳng lặng ôm bà vào lòng vỗ về. Có lẽ có những chuyện khi nói ra, con người mới có thể hiểu tường tận mọi nỗi đau của người khác.

Cô trở về phòng, nhìn chính mình trong gương. Trong đó có một Ngân Hằng chất chứ sự oán hận với thế gian này, nhưng vẫn mang vẻ bọc phục tùng.

Hóa ra trên đời này, không chỉ mình cô gặp phải nỗi bất hạnh. Còn rất nhiều người gặp hoàn cảnh bất hạnh hơn cô. Cho nên cô không có quyền oán hận số phận bất công đối với mình, cô chỉ có thể chấp nhận nó, đương đầu với nó mà thôi.

Lâm Phong nói đúng, chưa đến phút cuối cùng, cô sẽ không bỏ cuộc. Khẽ cười cổ vũ mình, cô quyết định gạt bỏ đau buồn sang một bên.

Ngày mai, ngày mai là sinh nhật lần thứ 17 của cô rồi. Cô sẽ cùng Lâm Phong đón sinh nhật 17 tuổi thật vui vẻ

Nhưng cô không biết rằng, ngày sinh nhật thứ 17 của cô lại là cơn ác mộng đáng sợ mang theo bao nỗi đau đớn.



- Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ – Ngân Quỳnh gõ cửa bước vào trong phòng của Ngân Hằng, giơ tay về phía cô tặng một món quà do chính tay cô làm.

- Cám ơn em – Ngân Hằng xúc động nhìn em gái với ánh mắt yêu thương, rồi e dè ái ngại nói – Chị xin lỗi , chị chẳng chuẩn bị quà gì cho em hết. Chúng ta sinh cùng ngày như thế mà…

Ngân Hằng lắc đầu nói:

- Em biết nhà mình đang lâm vào hoàn cảnh buồn, chị lo cho gia đình nhiều như thế , đến thời gian chăm sóc bản thân còn không có, làm sao em dám đòi hỏi.

- Thật tốt khi có đứa em gái hiểu chuyện như em – Ngân Hằng mĩm cười hạnh phúc nhìn Ngân Hằng.

- Chị! Chúng ta cứ như hai chị em sinh đôi cùng ngày tháng chị nhỉ – Ngân Quỳnh vui vẻ nói.

- Ừ! Chúng ta là chị em sinh đôi, mãi yêu thương nhau – Cô ôm lấy Ngân Quỳnh vuốt ve mái tóc em gái đáp lời.

Hai người họ có lẽ có tình cảm của những cặp chị em song sinh thật sự. Cô luôn cảm thấy có Ngân Quỳnh bên cạnh thì có cảm giác bình yên kì lạ.

Bà Kim Lương từ ngoài đột ngột vào nói:

- Ngân Hằng, cậu Hào đến tìm con kìa.

Ngân Hằng chết lặng khi nghe bà Kim Lương nói. Hắn ta lại đến, cô thật sự chẳng muốn gặp hắn trong ngày sinh nhật đầy ý nghĩa này của mình. Nhưng liệu cố có trốn được hắn ta hay không?

- Con biết rồi, con xuống ngay – Cô đáp lời bà Kim Lương – Dì xuống đó trước đi.

Bà Kim Lương vừa đi, Ngân Hằng cũng dợm bước, Ngân Quỳnh đã kéo tay cô giữ lại.

- Chị, hay là đừng gặp.

- Không được đâu, em cũng biết nhà ta bây giờ phụ thuộc vào ba anh ấy mà. Chúng ta khổng thể làm anh ta nổi giận được. Công ty là tâm huyết của ba, chị quyết không để mất nó. Nếu có thể giữ lại nó, thì biết đâu ba sẽ vui mừng mà dần phục hồi lại sức khỏe – Cô cười gạt tay Ngân Quỳnh ra khỏi tay mình đáp.

Ngân Qùynh thấy thương chị quá, cô nhào đến ôm chầm lấy chị gái mình nói

- Em thương chị quá. Em hận là bản thân vô dụng, không thể nào giúp chị được.

- Em là em gái của chị, là đã giúp chi nhiều lắm rồi. Giúp chị có thêm nhiều nghị lực để đối mặt với cuộc sống này – Ngân Hằng vỗ về em gái rồi đẩy Ngân Quỳnh ra bình thản bước xuống bên dưới.

Tên Hào ngồi trên sofa, một chân gác trên bàn tỏ vẻ hách dịch, Ng