XtGem Forum catalog
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329823

Bình chọn: 8.5.00/10/982 lượt.

trong đau buồn. Nhưng chỉ là người cô yêu lại là kẻ mà cậu ghét nhất. Vì sao những thứ tốt đẹp trên đời này đều thuộc về Lâm Phong.

- Mình không trách bạn – Ngân Hằng mĩm cười nhẹ lắc đầu nói – Đó là số phận. Số phận cho mình với Lâm Phong có duyên mà không nợ. Dù không có bạn, mình và bạn ấy vẫn là không thể nào?

- Ngân Hằng, bạn đừng buồn nữa. Chỉ cần bạn cho mình ít thời gian. Mình nhất định sẽ có cách. Rời xa tên đó đi, anh ta như thế, bạn làm vậy chỉ là tự tìm con đường đau khổ cho bản thân mình – Minh Nhật khuyên cô trong nghẹn ngào.

- Rời xa tôi. Cậu có cách gì sao? – Một giọng nói lớn vang lên phía sau hai người bọn họ.

Đó chính là anh chàng chồng sắp cưới của Ngân Hằng, không biết anh ta đến từ khi nào?

Ngân Hằng hoảng hốt quay đầu nhìn lại , cô mấp mấy môi gọi:

- Anh Hào! Bạn em chỉ là lỡ lời thôi.

- Lỡ lời – Cậu ta cười nhạt khinh bỉ nhìn Minh Nhật, rồi hất mặt nói – Cậu nghĩ ông nội cậu sẽ chịu giúp sao? Vậy là cậu không hiểu gì về ông nội mình rồi. Ông ta chấp nhận điều kiện của cậu, chỉ đơn giản là vì cậu là cháu ruột của ông ta mà thôi. Còn nếu muốn giúp họ, vô cùng khó khăn. Cậu phải biết, ông cậu là dân làm ăn. Ông ta sẽ không làm gì mà không có ích cho mình.

Minh Nhật cũng hiểu rõ điều này, bị anh ta nói, cậu không thể phản bác lại, tay cậu cung lại thật chặt.

- Từ nay anh cấm em qua lại với cậu ta nữa, có rõ không? – Tên Hào quay sang Ngân hằng trừng mắt cảnh cáo.

- Anh có tư cách gì mà ép buộc cô ấy không được qua lại với tôi – Minh Nhật tức giận xấn tới trước mặt anh ta hỏi.

- Với tư cách là chồng sắp cưới của cô ấy – Tên Hào cũng không vừa, hắn ta kéo Ngân Hằng sát vào lòng mình kênh kiệu đáp.

Minh Nhật quả thật rất tức giận, cậu ghiến răng nói:

- Tôi nhất định sẽ không để anh đắt ý đâu.

- Tôi chờ xme cậu làm được gì nào – tên hào cười nhạt đáp.

Minh Nhật quay người bỏ đi, trước khi đi, cậu nhìn Ngân Hằng , thấy vẻ mặt cô tái nhợt run rẩy trước tên này. Cậu tự nói với lòng, nhất định tìm ra cách.

Sơn Hải và Xuân Phương cùng nhau đi tìm được một lúc thì chiếc xe bị hư. Vừa phải đẩy xe vừa phải chờ Xuân Phượng, Sơn Hải nổ cáu lên .

- Bà đi lẹ lên coi, đi gì như rùa bò vậy hả?

- Tui cũng muốn đi nhanh chứ bộ – Xuân Phương do bị vấp, nên té trầu chân, nhưng cô không muốn cho Sơn Hải biết, nên cứ chầm chậm bước đi theo sau. Còn Sơn Hải cứ vô tư đi đằng trước.

- Con rùa nó còn đi nhanh hơn bà. Chân bà là chân người chứ có phải chân heo đâu, đâu có ngắn đến nỗi đi chậm đến thế – Sơn Hải mĩa mai trêu chọc rồi quay đầu nhìn lại.

Cậu nhìn thấy dưới cái váy trên đầu gối là một vệt trầy , máu chảy dài dưới chân, hoảng hốt cậu kêu lên:

- Chân bà sao vậy.

- Lúc nãy, lo tìm nhà, tui sơ ý đạp trúng cục gạch nên bị té – Xuân Phương mếu máo nói, xong thì uất ức trước câu mắng của Sơn hải mà òa khóc – Tui cũng đâu muốn đi chậm đâu.

Sơn Hải nhăn mặt ấy này nói.

- Sao bà không nói cho tui biết.

- Tui sợ mất công làm lỡ việc tìm kiếm .

Nghe Xuân Phương nói như vậy, Sơn Hải thấy thương vô cùng, lại thấy trên đôi chân trắng bỗng xuất hiện vết thương như thế thật tội. Cậu nói:

- Được rồi, đau lắm không. Ngồi nghỉ một lát đi.

Cũng nhờ như vậy, hai người họ mới thấy được Ngân hằng đang nói chuyện với Minh Nhật. Cả hai vội gọi điện thoại cho Lâm Phong và Bảo Duy ở gần đó.

Lâm Phong vừa đến thì bắt gặp cảnh tên Hào đang bóp cằm Ngân Hằng ghiến răng nói:

- Tôi cảnh cáo em. Nếu em dám ở sau lưng tôi léng phéng với mấy thằng con trai khác, tôi sẽ không tha cho em và gia đình em đâu.

- Bình tĩnh đi. Bây giờ Phong ra mặt, chỉ khiến cho tên đó càng thêm tức tối mà thôi. Sau này người khổ chính là Ngân Hằng – Bảo Trâm bèn khuyên nhủ.Lâm Phong nghe vậy thì cố nhẫn nhịn đứng lại, hai nấm tay xiết chặt nhìn tên Hào từ từ buông cằm Ngân Hằng ra. Gương mặt cô đầy sự sợ hãi, mặt xanh như cắt, ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn ta gật đầu. Khi tay hắn buông cằm cô ra, cô mới thở một cách mệt nhọc.

Nhìn thấy tên Hào lên xe rời đi, Ngân Hằng mới rơi nước mắt, những giọt nước mắt tủi thân cho số kiếp của cô. Ngay từ giây phút bắt đầu gặp hắn ta, cô đã nhìn thấy trong hắn, một sự đe dọa chết người. Hắn không giống như bao chàng trai khác, tỏ vẻ lịch sự trong lần đầu gặp mặt, mà bộc lộ ngay bản tính tàn nhẫn thích chà đạp người khác của mình. Bởi vì hắn biết, biết rằng cô đang phụ thuộc vào hắn, nên không cần phải che giấu bản tính thật sự của mình.

Vì ba, vì gia đình, cô cắn răng chịu đựng hắn ta trong nước mắt của nỗi sợ hãi. Chỉ trách ông trời đã ban cho cô số phận quá khắc nghiệt đến tàn nhẫn. Đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi số phận bi thương này đây.

Ngân Hằng lặn lẽ gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, cô phải mạnh mẽ lên, vì tất cả người thân của mình. Nếu như số phận đã chọn cho cô con đường đầy chông gai, vậy thì cô