
đâu.
- Các bạn mình đang đi tìm nhà một cô bạn. Mình đứng đây giữ xe – Nhật Tâm bèn giải thích.
- Có phải cái bạn có mái tóc dài thật dài thường đi chung với nhóm bạn hay không? – Gia Huy nghĩ một lúc rồi hỏi.
- Uhm, chính là bạn ấy. Bạn biết sao?
- Nhà mình ở chỗ này, thỉnh thoảng vẫn thấy bạn ấy. Nhà bạn ấy cũng gần đây thôi. Mình dẫn bạn đi.
Nhật Tân vui mừng vội vã gật đầu. Cô đang giữ hai chiếc xe đạp, vì thế cô chạy một chiếc, Gia Huy chạy một chiếc, định đến nơi tìm được nhà rồi mới gọi cho mọi người, nào ngờ vừa đến đã thấy đám bạn đứng ở đó, cũng nghe được những lời xúc động của Lâm Phong nói với Ngân Hằng.
Cả nhóm đứng đó, cũng không cầm được nước mắt nhìn đôi bạn trẻ yêu nhau đang hứa hẹn cùng nhau. Lời hứa hẹn dù chưa chắc thành hiện thực, nhưng ít ra đó cũng là tình cảm sâu đậm nhất.
- Vì Minh Nhật đã nhờ vã, cho nên tới quyết định để cho anh một vị trí ở công ty, coi như cám ơn anh đã nuôi dưỡng thàng bé bao nhiêu năm qua. Hy vọng sau này anh có thể vì công ty cố gắng hết sức mình – Ông nội Lâm Phong ngồi thẳng người nhìn người đàn ông trước mặt mình, và ban cho anh ta chút ơn huệ.
- Cám ơn tổng giám đốc đã đoái hoài đến tôi. Tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc – Ông Văn Thành, ba nuôi của Minh Nhật vui mừng gật đầu cám ơn rối rít.
- Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, anh hãy đến công ty làm việc – Ông nội Lâm Phong khá hài lòng về biểu hiện cúi mình của ông Văn Thành.
- Vâng vâng…tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, không phụ lòng nâng đỡ của tổng giám đốc. Cám ơn ông đã bỏ qua mọi lỗi lầm của tôi mà cho tôi một cơ hội mới – Ông Văn Thành khúm núm vâng dạ giống như con chó vẫy đuôi bên cạnh chủ.
- Được rồi, ông về đi. Chuẩn bị cho tốt. Mai còn đi làm – Ông nội Lâm Phong phất tay xua đuổi.
Ông Văn Thành đứng dậy cúi người chào rồi từ từ quay lưng ra về.
Vừa ra đến bên ngoài, ông đã gặp ngay ông Hải Nam, ba Lâm Phong. Ông vội vã cúi đầu chào:
- Chào phó tổng giám đốc.
Ông Hải Nam thấy ông chào dừng lại vài giây, sau đó bỏ đi tiếp không thèm đáp lại lời chào của ông Văn Thành tí nào. Ông Văn Thành bề ngoài tỏ vẻ nhún nhường nhưng khi nhìn thấy ông Hải Nam đã đi xa thật xa. Bàn tay ông siết chặt lại, vẻ mặt đanh lại, ghiến răng đầy tức giận nhìn theo ông Hải Nam với đôi mắt căm thù.
Ông hã quyết tâm, sẽ có một ngày nào đó, ông sẽ cho kẻ kiêu hãnh kia biết thế nào là nhục nhã.
………..
Ngân Hằng nhìn bà Kim Lương tỉ mỉ chăm sóc cho ba cô xong rồi lại phải vùi đầu vào đống sổ sách của công ty và các món nợ vẫn chưa đủ khả năng trả. Trong lòng cô bỗng thấy xót xa vô hạn, người đàn bà này, cô từng rất hận, nhưng giờ đây cô lại thấy thương cho sự vất vả tận tụy của bà biết bao nhiêu.
“Con người có thể hoàn lương” – Cô khẽ cười khi nghĩ câu nói này rất đúng.
Bà ấy đúng là đã thay đổi rất nhiều, đã không còn bản chất độc ác khi xưa nữa. Hành động của bà đối với ba cô, khiến cô rất cảm động.
Nhẹ nhàng pha một ly sữa nóng, cô mang vào cho bà nói:
- Dì uống một chút cho khỏe.
- Cám ơn con.
- Con phải cám ơn dì mới đúng. Vì gia đình này, dì đã vất vả nhiều rồi – Cô mĩm cười đáp – Cám ơn dì đã không bỏ rơi ba và gia đình này.
Trước lời nói của cô, bà Kim Lương dừng tay, hít thật sâu, sau đó nhìn cô nói:
- Con có muốn biết sao dì yêu ba con hay không? Dùng nhiều thủ đoạn để ba con thuộc về dì?
Ngân Hằng nhìn bà với ánh mắt tò mò, bà Kim Lương cười nhẹ sau đó trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể:
- Gia đình dì nghèo lắm. Bữa đói bữa no, nhưng ba dì vẫn cố gắng cho dì đi học. Cuối cùng dì cũng tốt nghiệp được trung cấp. Nhưng cái bằng trung cấp chỉ có thể kiếm được công việc với đồng lương bèo bọt, trong khi đó, ba mẹ dì đồng loạt ngã bệnh nặng. Làm con chứng kiến cảnh ba mẹ bệnh mà không có tiền cứu chữa, dì cảm thấy mình thật bất hiếu. Để trả ơn cho ba mẹ đã nuôi dì khôn lớn, dì cũng giống như bao cô gái quê mùa khác, bán thân làm gái để kiếm tiền.
Ngân Hằng há hốc miệng khi nghe bà Kim Lương kể. Bà Kim Lương cười nhạt trước thái độ kinh ngạc của cô, bà kể tiếp.
- Người đàn ông lấy đi thứ quý báu nhất của dì, hắn ta chỉ để lại cho dì có 400 ngàn đồng rẻ mạt. Dì nuốt cay đắng vào lòng chấp nhận số tiền đó, bởi vì dì cần tiền. Sau đó, là những chuỗi ngày xấu hổ của dì. Và dì gặp ba con….Ông ấy là người đàn ông dịu dàng nhất mà dì gặp được. Dì là do đối tác của ông gọi đến để phụ vụ cho ông trong khách sạn. Lúc đó dì vẫn còn trẻ, có thể nói, rất có sức hấp dẫn và dì đã biết cách câu khách, quyến rũ khách ra sao. Nhưng ba con đã từ chối dì, ông nói, ông có vợ rồi, ông không muốn làm chuyện có lỗi với vợ mình. Bởi vì ông yêu vợ.
- Sau đó thế nào? – Ngân Hằng không kìm nén nổi tò mò lên tiếng hỏi, cô không ngờ số phận bà Kim Lương lại bi thảm đến như thế.
- Dì đã khóc – Bà Kim Lương buồn bã đáp – Giống như bao cô gái khác, để có được sự cảm thô