Snack's 1967
Những Chàng Trai Của Màn Đêm

Những Chàng Trai Của Màn Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326062

Bình chọn: 10.00/10/606 lượt.

i. Anh liền phóng phi tiêu vào cổ. Chúng lăn ra bất động.

Ánh mắt anh tuấn liếc nhìn đồng hồ, đã năm phút kể từ khi bị phát hiện.

Men theo hành lang, phía trước có một ngã rẽ. Anh nhìn qua một tấm gương nhỏ bằng nắm tay, thấy hai tên cầm súng đang đứng nói chuyện ở cách ngã rẽ khoảng bảy mét. Anh ngã người té xuống, phóng ra hai mũi phi tiêu vào cổ chúng.

Vậy chỉ còn bốn tên. Thời gian lại trôi đi thêm năm phút.

"Bằng... bằng!" Hai tên lính gác nả đạn vào Hoàng Tử. Anh nhanh chóng nhảy vào một căn phòng tối. Bọn chúng cẩn thận từng bước bước vào bên trong. Đèn vừa bật lên, từ trên trần nhà một bóng đen bất ngờ rơi xuống. Hai bàn tay nắm chặt hai đầu súng bẻ ra. Đạn bắn ra liên tục. Anh dùng chân đánh gục hai tên lính rồi ghim phi tiêu vào cổ chúng.

Đã mười lăm phút. Anh nhìn đồng hồ, nét mặt trở nên khẩn trương.

Hoàng Tử nhìn vào sơ đồ, dãy phòng phía trước chính là khu giam giữ con tin.

Chúng được thiết kế như trại tù. Một dãy cho nữ, một dãy cho nam. Mỗi phòng một người. Cửa chỉ được cài chốt bên ngoài.

Ở đầu dãy phòng giam là hai tên lính gác cuối cùng. Trông bộ dạng bọn chúng có vẻ khẩn trương lo lắng. Với khoảng cách này, anh dễ dàng phóng ám khí hạ gục chúng.

Mọi việc thuận lợi hơn anh nghĩ. Anh tiến tới mở chốt cửa buồng giam đầu tiên.

"Cậu an toàn rồi. Mau giúp tôi mở cửa các buồng giam khác." Hoàng Tử ngoắc ngoắc cánh tay.

Một người thanh niên cao gầy, gương mặt xương xẩu lảo đảo bước ra. Hắn khoác một bộ đồ trắng như một bệnh nhân tâm thần.

Hoàng Tử quay đi tiếp tục mở cửa buồng giam. Anh khựng lại vì cảm nhận được một luồng sát khí to lớn. Một lưỡi dao nhọn lao tới nhanh như cắt. Phản xạ kịp thời nhưng lưỡi dao đã cứa vào tay anh, máu bắt đầu thấm ướt áo.

Tên mặc đồ trắng liếm lưỡi dao dính máu. Ánh mắt hắn chứa đầy tà khí. Hắn không giống một người bình thường. Thân thủ cao cường nhưng biểu hiện như một kẻ biến thái.

"Ông chủ dặn ta giết bất cứ ai mở cửa. Hé hé" Giọng của hắn khàn khàn, ánh mắt đờ đẫn vừa chém vừa nói.

Quá bất ngờ, anh không thể sử dụng phi tiêu khi hắn cứ liên tục lao tới bằng những nhát chém vừa chuẩn vừa nhanh. Thoáng chốc, thân thể cao lớn đã bị vài vết cắt nhưng không quá sâu.

Dần bắt kịp với chuyển động của hắn, anh lựa thời cơ khóa tay, bẻ mạnh khiến lưỡi dao rơi xuống. Hắn nhanh chóng dùng tay còn lại chụp lấy con dao đâm thẳng vào bụng anh. May mà anh chụp được tay hắn, bẻ mạnh khiến đầu xương như trật khỏi ổ khớp. Hắn ngã xuống đau đớn, sau đó bất tỉnh vì mũi phi tiêu của anh.

Hoàng Tử nhanh chóng chụp một tấm hình toàn thể con tin gửi vào di động Thiên Hạo. Anh nhìn đồng hồ. Đã bốn mươi phút. Trong lòng anh có gì đó bất ổn. Đôi mày thẳng chau lại ẩn hiện sự lo lắng.

"Trước khi chúng tỉnh lại, giúp tôi trói chặt chúng, cảnh sát sẽ sớm đến." Anh nói với mọi người rồi nhanh chóng chạy đi.

Chàng thanh niên với vẻ mặt bất an chạy nhanh ra chiếc xe Lexus đen đỗ ở cách đó không xa, phóng hết ga về đấu trường sinh tử. Điện thoại gọi cho Thiên Hạo đổ chuông liên hồi nhưng không ai bắt máy. Anh dự cảm điều chẳng lành.

"Làm ơn! Đừng chết! Tôi đã mất cậu một lần rồi." Tiếng vọng trong lòng Hoàng Tử nghe sao quá bi thương.

Có những lời, nếu ngày hôm qua không nói, sẽ chẳng bao giờ có thể nói. Có những người, nếu ngày hôm qua không gặp, sẽ chẳng bao giờ được gặp lại.



Trước cửa đấu trường là một khung cảnh huyên náo của xe cảnh sát và xe cứu thương. Bầu trời tối đen kéo mây âm u kèm theo những cơn gió lớn tạt qua khiến khung cảnh trở nên xơ xác.

Từ trong xe, Hiểu Minh nhìn thấy một thi thể be bét máu được đậy trong tấm khăn trắng đang được khiêng đi. Lòng anh thắt lại. Muốn nhìn rõ hơn, anh nhanh chóng thay chiếc áo đen rách bằng một chiếc áo sơ mi màu đỏ thẫm như máu.

Khi anh lao ra, thi thể ấy đã lên xe. Một người cảnh sát già đứng bên cạnh ca thán: "Ra tay độc ác quá! Khắp người đàn ông có vô số nhát chém."

Đôi mắt anh tối sầm. Người bạn duy nhất của anh đã bị bọn sát thủ băm vằm trăm nhát. Anh hận bản thân đã quá chậm trễ. Anh hận mình đã giả thua. Nếu người tới đây hôm nay là anh thay vì Thiên Hạo thì tốt biết mấy. Anh thà lấy mạng mình đổi cho cậu ấy.

Đôi hàng lệ mấp mé như muốn trào ra. Nước mắt không thể hiện sự yếu đuối. Nó tượng trưng cho tình cảm thiêng liêng. Một người đàn ông chân chính không khóc vì nỗi đau của bản thân. Mà vì sự mất mát của những người anh ta yêu quý.

"Cậu khóc vì tôi đấy à?" Thiên Hạo nhếch miệng cười đùa.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hiểu Minh quay qua. Ánh mắt lóe lên tia sáng rạng rỡ.

"Cậu nghĩ sao mà tưởng nhầm cái xác lùn tủn ấy là tôi?" Thiên Hạo chau mày.

Hiểu Minh ôm chầm lấy Thiên Hạo. "Người anh em! Sao cậu không nói với tôi sớm hơn?"

"Buông ra! Cậu ủy mị như thế từ khi nào vậy?" Thiên Hạo cười sảng khoái.

"Về thôi. Hôm nay phải say đến không biết t