
Con nhỏ Hương gắt lên với tôi, tiếng thét của nó có thể làm
cho người chết sống dậy mà ko cần thuốc hồi sinh.
- Mày điên rồi à! Việc j phải nói chuyện với cái loại người như vậy. Chỉ tổ tốn
nước bọt - Hương gào ầm lên.
- Cũng đành thôi. Mình cứ đến thôi, việc j phải sợ? - tôi vẫn bình thản nói.
- Bọn chúng đúng là ko bằng loại cầm thú - Hương nói rồi nhổ phì một bãi nước bọt
xuống chân.
- Kệ đi. Dù sao thì tao vẫn đến gặp chúng - Tôi nhún vai.
Nhỏ Hương bắt đầu dịu giọng hơn, van nài tôi
- Tao xin mày đấy, mày mà đi chúng nó sẽ dở trò hãm hãi mày cho xem, tao biết
là bọn nó sẽ... - nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi chặn họng.
- Hương à! tao rất biết ơn tấm lòng của mày, nhưng tao vẫn phải đi. Mày cứ yên
tâm, dù trong hoàn cảnh nào tao cũng sẽ sống tốt để về với mày mà. Cùng lắm là
khi tao chết mày lo hộ tao hậu sự thôi.
Tôi vừa dứt lời thì đã bị ngay 1 cái cốc vào đầu. Tôi xoa đầu, mặt nhăn nhó.
- Con nhỏ điên này - tôi quát lên.
- Mày thích thì đi 1 mình đi, tao ko đi cùng đâu. Đời còn dài, tao vẫn chưa muốn
chết - nó nói với giọng đầy bực bội.
- Tùy mày.
Rồi tôi lại chúi đầu vào quyển sách đang đọc dở. Cuối buổi học ngày hôm ấy, như
đã hẹn, tôi với nhỏ Hương đi ra sân sau. Nhỏ Hương, mồm thì xoen xoét nói ko muốn
đi nhưng cuối cùng cũng phải đi. Qủa đúng như dự đoán, ko chỉ có 2 anh em nhà họ
Lý mà phía sau 2 anh em bọn nó còn có cả một đội quân hùng hậu. Thật đúng là
phiền phức mà. Lý Tiêu Linh bước lên phía trước.
- Thế nào? Các cậu thấy hôm nay có nóng ko - vẫn cái giọng điệu mỉa mai ấy, bọn
nó lại tính giở trò j đây ko biết, đúng là tiểu nhân.
- Nóng, làm sao? - tôi trả lời cộc lốc.
- Thực ra, tao nghĩ bọn mày ko nóng đâu. Tiêu Lôi.... - nhỏ nói rồi vung tay ra
lệnh cho anh trai đang đứng bên cạnh. Nhiều lúc tôi tự hỏi ko biết đâu là anh
đâu là em nữa.
Thế là Tiêu Lôi lấy từ đâu ra 1 xô nước đầy rồi hất thằng vào 2 đứa chúng tôi.
Cả hai ướt nhẹp.
- Hahaha, có còn thấy nóng nữa ko cưng, hahaha - nhỏ cười chanh chua.
- Mát thì có mát - tôi hất hất mái tóc đang ướt sũng của mình về phía sau -
nhưng nhìn thấy chúng mày là tao lại thấy nóng.
- Thôi mà An Anh, chúng ta về thôi - nhỏ Hương vốn đã yếu bây giờ bị hất nước
như thế chắc nó sợ lắm. Thôi thì nể tình con bạn thân, tha cho chúng nó lần này
vậy.
- Sao? Sợ rồi hả cưng, hahaha.
- Chúng mày nhớ đấy, vụ này tao ko để yên đâu - tôi quát rồi dẫn Hương ra về.
Nhìn dáng vẻ của 2 đứa chúng tôi bây giờ ko khác j 2 con bụi đời. Vụ này tôi
quyết ko tha cho bọn nó.
..................
Hôm nay là chủ nhật, là ngày rỗi rãi nhất của tôi. Lâu lâu mới được 1 ngày nghỉ,
phải nhân cơ hội này đi chơi mới được. Nghĩ vậy, tôi bật dậy khỏi chăn, lao xuống
nhà. Tôi bắt đầu cái giong năn nỉ, xin phép mẹ cho đi chơi.
- Mẹ ơiiiiii! Hôm nay được nghỉ mẹ cho con đi chơi nha - tôi ôm mẹ nói.
- Cha bố cô, ừ đi đi, nhưng nhớ về sớm đấy - me cốc đầu tôi và mắng yêu.
- Thanks mẹ nhiều, con yêu mẹ nhất trên đời - tôi hôn mẹ rồi chạy tót lên gác
thay quần áo.
*****
Tôi lang thang dọc các phố phường Hà Nội. Bây giờ tôi mới thấy quê hương của
tôi thật đẹp. Bình thường do mải học và bận làm thêm nên tôi chưa bao giờ có dịp
đi tham quan Hà Nội.
Bên đường có 1 quán cà phê nhỏ, tôi nhẹ nhàng bước đến. Quán cà phê tuy nhỏ
nhưng rất thu hút. Trong quán phát ra tiếng nhạc du dương làm siêu lòng người,
quán được bài trí rất phong phú, tường được sơn màu vàng nhạt có đủ các hình
thù ngộ nghĩnh. Nhưng dường như tôi cảm giác như quán cà phê này rất quen thuộc,
vô cùng quen thuộc là đằng khác. Đúng rồi. Đây là quán cà phê mà anh đã nói lời
chia tay tôi. Vậy là bao nhiêu kí ức lại hiện về trong tâm trí tôi.... Đó là
vào 1 *** sáng trời mưa, anh gọi cho nó nói sẽ chờ nó ở quán cà phê đối diện Hồ
Tây. Nó cứ tưởng rằng vì nhớ nó quá mà anh phải hẹn nó. Nhưng ko ngờ đó là lần
cuối cùng nó găp anh. Nó sợ anh phải chờ lâu nên đã chạy như bay đến quán cà
phê. Nhưng khi đến nơi nó chẳng thấy ai cả, nó hơi hoảng và nhận ra có điều j
đó rất lạ. Bỗng người phục vụ tiến đến và đưa cho nó 1 tờ giấy, nó mở ra xem
thì đó là bức thư của anh:
"Có lẽ đây là lần cuối cùng anh viết thư cho em. Anh phải đi Pháp, anh
nghĩ em sẽ ko thể đợi anh được nên chúng ta hãy chia tay đi. Anh mong em sẽ gặp
được người tốt hơn anh và hãy quên anh đi."
Và kể từ lần đó nó ko bao giờ yêu nữa. Vì nó ko tin vào tình yêu, ko tin vào những
lời nói ngọt ngào. Nó quyết định sẽ khép chặt trái tim lại và ko trao cho bất
kì ai. Trái tim ấy sẽ ko bao giờ mở ra 1 lần nữa.
..........
..........
..........
" Tính Toong", tiếng chuông ở cửa vang lên, có khách vào. Như phản xạ
sẽ có 1 nhân viên chạy ra mời. Đây là 1 người con trai tóc vàng, mũi cao, trên
tai có 1 chiếc khuyên, khuôn mặt rất điển t