
rai, ôm eo 2 cô gái bước vào quán,
cái hành động "ôm eo" đấy khiến cho cả quán trở nên xôn xao hơn.
Nhưng riêng nó thì ko hề quan tâm. Nó đứng dậy tình tiền và bước ra khỏi quán.
Nó nghĩ và cười thông cảm cho 2 cô gái kia: lại là 1 nạn nhân của tình yêu.
Nhà nó cũng gần đây thôi, nhưng muốn về nhà nhanh thì phải đi đường tắt, mà đi
đường tắt thì phải xuyên qua cái ngõ rất...... có thể nói là "nguy hiểm".
Nhưng cái bản tính lười nhác của nó lại trỗi dậy, nó quyết định sẽ đi đường tắt
để về nhà nhanh hơn. Nó nhẹ nhàng đi vào ngõ, càng ngày càng sâu. " Cô em
đi đâu 1 mình thế kia, chơi với bọn anh cái nào" tiếng 1 tên con trai vang
lên. Nó giật mình, ngoảnh mặt lại nhưng ko thấy ai cả, có lẽ chỉ là do nó sợ
quá rồi tưởng tượng linh tinh. Nhưng ko khi nó vừa quay mặt lại thì đập vào mặt
nó là 3 tên con trai bặm trợn, nó hoảng lắm, vội lùi lại phía sau mấy bước,
nhưng ko may lại vấp phải viên gạch và ngã lộn nhào. 3 tên kia chỉ chờ có thế
xông đến.
- Cô em ngon đấy. Cho bọn anh thử nhé - hắn đưa tay lên vuốt ve má nó.
- K.... ko được đụng vào tôi, cứu tôi với, CÓ AI KO CỨU TÔI VỚI - nó hét lên.
Bình thường ở nhà nó cũng hay tưởng tương ra cảnh này và nghĩ ra mấy chiêu để hạ
gục bọn côn đồ nhưng bây giờ thì lại thành thế này.
- Hét nữa đi. Ở đây ko có ai đâu, em càng hét bọn anh càng có hứng, hahahaha -
hắn ta cười.
- Tránh xa tôi ra, đồ bẩn thỉu.
- Ngoan nào, ko đau đâu - hắn đưa tay lên vòng 1 của nó - vòng 1 của cô em cũng
được đấy - rồi hắn cởi từng chiếc cúc áo trên người nó ra.
Bất giác nó gọi to tên anh:" MẠNHHHHHHHHHHHHH"
" BỐP", nó mở hé mắt thấy 1 cảnh hỗn loạn đang diễn ra trước mắt. Là
tên con trai tóc vàng lúc nãy đã cứu cô ư. Khi xử lí xong đám đó, tên con trai
đó bước đến chỗ cô, xòe tay ra.
- Thế nào nhóc, định ngồi lì ở đấy đến bao giờ?
- Cả..... cảm ơn - nó bám lấy tay anh và đứng dậy phát hiện ra...... cúc áo của
nó bị bung hết ra. Nó ngẩng mặt lên quát to cái người đang đứng trước mặt:"
QUAY MẶT ĐIIIIIIIIIIIII"
................ Suốt dọc đường đưa nó về nhà, anh cứ cười khúc khích.
- Cười j hả? thích chết ko - mặt nó đỏ gay lên như quả cà chua.
- Ko có j - anh lại cười.
- NÀYYY! - nó phụng phịu gào lên.
- Hả? được rồi, ko cười nữa - anh dỗ nó(có khóc đâu mà phải dỗ nhỉ) - mà nhóc
chưa cảm ơn anh đâu đấy.
- Ai cho anh gọi tôi lại nhóc hả? - nó gào lên.
- Nhóc học trường Kim Liên hả? - anh hỏi với vẻ mắt rất ngây thơ.
- Này, tai anh có vấn đề hả? đã bảo ko được gọi người ta là nhóc rồi mà, mà sao
anh biết tôi học Kim Liên?
- Thấy nhóc quen quen, anh cũng học Kim Liên mà^^.
- Sao tôi chưa thấy anh bao giờ? đừng có xạo.
- Nhóc biết Vũ Hoài Khánh chứ?
Cái tên này nó đã nghe rất nhiều rồi là đằng khác, chẳng phải là người hay đi
đánh nhau, gây gổ và hay bị kỉ luật đó sao, nhưng mà vì nhà hắn ta giàu, lại là
con trai của hiệu trưởng nên chẳng ai dám đuổi học hắn cả. Ko lẽ người này là
Vũ Hoài Khánh?
- Đừng có nói với tôi anh..... là Vũ Hoài Khánh nhá??? - khuôn mặt nó lộ rõ vẻ
hoảng sợ.
- Binggo, chính xác^^.
Nghe xong nó ngã ngửa, anh ngạc nhiên đưa tay đỡ nó dậy. Ko ngờ người con trai
này lại là Vũ Hoài Khánh danh tiếng lẫy lừng, là người con trai đang đứng trước
mặt nó, đã cứu nó, và bây giờ đang đỡ nó dậy. Nó cảm thấy sock toàn tập.
- Ko lẽ Vũ Hoài Khánh đáng sợ với nhóc thế sao? - anh lên tiếng.
Nó ko nói j, chỉ lẳng lặng bước đi thật nhanh để tránh khỏi ánh mắt dò xét của
Khánh. Khánh gọi với theo bóng của nó.
- Mai em có đến trường ko?
- Tất nhiên là có, anh hỏi j lạ vậy - nó quay người lại trả lời.
- Vậy mai anh đến đón em, ngủ sớm đi nhé nhóc.
* * * Về nhà tôi tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ. Nói là ngủ nhưng tôi cứ trằn
trọc mãi mà ko ngủ được. Ko ngờ người con trai đó lại là Vũ Hoài Khánh danh tiếng
lẫy lừng. Ở trường anh ta hay đánh nhau gây gổ vậy mà ngoài đời lại biến thành
1 người hoàn toàn khác. Thôi, ko nên nghĩ ngợi nhiều làm j, ngủ thôi, sáng mai
còn phải dậy sớm đến trường giải quyết 2 anh em nhà Lý nữa. Khoan đã, nếu có Vũ
Hoài Khánh theo phe thì chẳng phải việc đánh bại 2 anh em bọn nó sẽ trở nên dễ
dàng hơn sao. Đúng rồi, sao mình ko nghĩ ra sớm hơn nhỉ. Được rồi, mai mình sẽ
nhờ Khánh giúp. Rồi tôi cầm tấm ảnh của anh lên hôn chúc ngủ ngon và tắt đèn đi
ngủ.
Sáng hôm sau, tôi cầm chiếc đồng hồ đặt bên cạnh giường lên và........
O.M.G...... 7h rồi. Tôi cuống cuồng đánh răng rửa mặt, thay quần áo và phi xuống
nhà. Mồm ngậm chiếc bánh mì, chân thì xỏ giày. Chết cha, muộn học mất rồi. Tôi
cầm cặp, lao ra bến xe bus như tên bắn, may quá, chiếc xe bus số 36 vẫn còn ở
đó. Tôi chạy đến vừa chạy vừa gọi to:" Bác tài ơi! chờ cháu với". Đi
đến cửa xe, do vấp phải bậc thang nên tôi lao về phía trước và mất thăng bằng.
Trời ơi, ko lẽ mới sáng ra mà đã phải hôn đất ư? Bỗng thấy