
“Xin anh đừng vì em mà khiến người khác chịu tổn thương” Hiểu Hân vẫn không thôi nức nở, cô lo sợ anh vì cô mà phụ bạc người khác, phụ bạc hy vọng của
gia đình.
Khôi Nguyên biết Hiểu Hân đang hiểu nhầm mọi chuyện. Anh nới lỏng vòng tay, một tay đưa lên nâng mặt cô lau nước mắt cho cô.
“Anh không hề có chuyện tình cảm gì với cô ta hết. Em chỉ tin vào những lời nói nhảm mà không tin anh sao”
Hiểu Hân không tin được những lời Khôi Nguyên vừa nói, cô hỏi lại.
“Cô ấy không phải là bạn gái, vợ sắp cưới của anh?”
“Không! Không phải và không bao giờ!” Khôi Nguyên khẳng định sau đó nheo mắt nhìn Hiểu Hân
“Anh còn biết bà nội anh đã gặp em để nói gì”
“Bà nội anh rất thương anh, bà là người thông hiểu sự đời, bà không mắng gì em đâu”. Hiểu Hân sợ Khôi Nguyên hiểu lầm liền giải thích.
Khôi Nguyên buồn cười vì tính cách đơn thuần của Hiểu Hân, anh hôn chụt một cái nhanh lên môi Hiểu Hân.
“Cháu dâu ngoan ghê chưa gì đã bênh vực bà nội rồi”.
Hiểu Hân mở to mắt bất ngờ vì hành động của Khôi Nguyên, cô phản xạ lấy tay
lên che môi mình. Mặt cô phút chốc nóng bừng lên xấu hổ vì bị anh hôn và anh dùng từ “cháu dâu” đề
nói về mình”.
Khôi Nguyên càng
như say hơn khi thấy vẻ mặt xấu hổ của Hiểu Hân. Anh gạt tay của cô
xuống, mặt cô càng đỏ bừng lên, cô cúi xuống không dám nhìn anh. Khôi
Nguyên nâng mặt Hiểu Hân lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Anh đã đợi giâu phút này quá lâu rồi, em yêu anh chứ?” Khôi Nguyên muốn
chính Hiểu Hân phải tự xác nhận nói ra tình cảm của mình.
Hiểu
Hân nhìn vào đôi mắt rực lửa của anh, cô biết bây giờ mình có thể tình
nguyện làm con thiêu thân mà lao vào, mặc cho kết quả sẽ ra sao. Cô gật
đầu thay cho câu trả lời,
“Anh muốn nghe em nói ra”
Khôi
Nguyên cúi sát mặt vào Hiểu Hân gần đến nỗi hai chóp mũi có thể chạm vào nhau. Cô hoàn toàn bị hơi thở mạnh mẽ của anh làm cho choáng ngợp.
Miệng cô mấp máy khẽ nhưng đủ để anh có thể nghe thấy.
“Em yêu anh!”
Lời nói vừa dứt đôi môi Khôi Nguyên đã áp xuống như muốn nuốt trọn câu nói
yêu thương ấy từ cô. Anh đặt tay ra sau gáy kéo cô gần hơn để nụ hôn
thêm sâu.
Hiểu Hân quá đơn thuần chưa có kinh nghiệm khi hôn, nụ
hôn cưỡng đoạt lần trước do quá bất ngờ nên cô không cảm thấy dư vị
nhiều. Nhưng nụ hôn lần này mang cho Hiểu Hân quá nhiều trải nghiệm. Cô
cảm nhận được bờ môi nóng ấm của anh đang tham lam rút đi từng hơi thở
của cô, vòng tay siết quá chặt khiến cô không thở nổi. Cô hé miệng để
lấy lại chút dưỡng khí thì bị chiếc lưỡi nóng ẩm của anh chen vào ve
vuốt lưỡi cô. Hành động thân mật đó khiến đầu cô như bùng nổ bốc cháy.
Cô không ngờ cảm giác đó lại tuyệt vời đến vậy, cô bạo dạn đuổi theo
chiếc lưỡi của anh liền bị anh mút lấy giữ chặt. Vòng tay Khôi Nguyên
lại càng siết chặt hơn khiến cô thấy choáng váng, khi chân cô muốn nhũn
ra thì anh mới chịu ngừng. Nhưng anh không rời môi khỏi cô ngay, anh vẫn còn tham luyến mút nhẹ lên cánh môi sau đó mới chịu buông cô ra.
Hiểu Hân đẩy Khôi Nguyên ra, cô rúc mặt vào ngực anh, cô sợ mình sẽ không
thể chịu nổi thêm một nụ hôn sâu này nữa. Khôi Nguyên biết cô đang nghĩ
gì liền cười hạnh phúc, Anh bất ngờ bế bổng cô lên trong tiếng la của
cô.
“Anh yêu em rất nhiều! Đừng buông tay anh nhé!”
Hiểu Hân nhìn anh cười hạnh phúc, cô lấy hai tay bưng lấy mặt anh, nhìn anh rồi nói.
“Vâng, em sẽ nắm chặt tay anh!”
Hiểu Hân vừa ngủ dậy, mặc dù đêm hôm qua cô ngủ rất ít, nhưng cô lại thấy
tinh thần của mình rất tỉnh táo. Có lẽ do tâm trạng phấn khích và hạnh
phúc, đã khiến cô không tài nào ngủ nổi.
Hiểu Hân ngồi tại giường hồi tưởng lại chuyện tối qua, nghĩ đến thôi cô đã thấy con tim mình
đang đập rộn ràng. Hiểu Hân cảm thấy buồn cười vì anh đã ở bên cô suốt
buổi tối, vậy mà khi tiễn cô về đến cửa anh vẫn tham lam không muốn dời
cô. Cô phải nói mãi anh mới chịu dời đi, nhưng trước khi đi cũng phải
trèn ép đôi môi cô một trận. Hiểu Hân nghĩ đến nụ hôn đó, mặt đã cảm
thấy nóng bừng. Cô vùi mặt vào gối như muốn che đi nỗi xấu hổ.
Thực ra không chỉ Khôi Nguyên mà ngay cả Hiểu Hân cũng cảm thấy thời gian
bên nhau sao lại trôi qua quá nhanh. Anh vừa đi là cô đã thấy nhớ nhung
luyến tiếc rồi, cô không ngờ mình khi yêu cũng trở nên nồng nhiệt như
vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Hiểu Hân giật mình cô ngồi thẳng dậy, cô với tay tìm kiếm điện thoại trên đầu giường. Tìm
được điện thoại cô đã thấy ngay tin nhắn của anh gửi tới.
[Em dậy chưa? Tối qua anh nhớ em nên chẳng ngủ được'>
[Em cũng dậy rồi'> Hiểu Hân nhắn lại. Trên khuôn mặt cô rạng ngời hạnh phúc
[Chuẩn bị đi, lát nữa anh qua đón em đi làm'>
Hiểu Hân đang định bấm tin từ chối, vì cô vẫn chưa muốn công khai quan hệ
của họ với mọi người. Khôi Nguyên đã gửi tin nhắn đến trước cả cô.
[Đừng nghĩ cách từ chối, anh không muốn lãng phí giây phút nào bên em đâu'>
Hiểu Hân thầm nghĩ “a