
ên. Hiểu Hân mở túi du lịch soạn lại đồ dùng mang về. Cô không thể tiếp tục ở đây làm phiền hai bác và Ngọc
Trúc. Hiện giờ Ngọc Trúc đang đi làm, cô có thể về nhà mà không bị chị
ngăn cản. Xếp đồ xong cô mở máy gọi taxi, sau đó xuống nhà chào hai bác.
“Cháu xin phép hai bác cháu về!”
“Cái con bé này, nói đi là đi luôn. Sao không đợi tối Ngọc Trúc đưa về” bà An Bình buông lời trách cứ.
“Dạ thôi bác ạ! Chị Ngọc Trúc dạo này vừa đi làm vừa lo việc chuẩn bị đám cưới nên mệt lắm. Cháu đi taxi một lúc là đến nơi”
“Về đến nhà thì gọi lại cho bác biết nhé!”
“Vâng! Cháu đi đây!” Hiểu Hân gật đầu cho bác yên tâm rồi leo lên xe.
Hiểu Hân vừa về đến cửa nhà thì bác chủ nhà đã ra hỏi han sau đó sai đứa
cháu xách đồ lên cho cô. Hiểu Hân xếp được đồ vào tủ thì nhận được tin
điện thoại của Vũ Thanh.
“Alo!”
“…”
“Em vừa về đến nhà”
“…”
“Không cần đâu, em khỏe rồi ạ!”
“…”
“Vậy ạ, cũng được!”
“…”
“Em sẽ giữ bí mật. Chị em hạnh phúc ghê, toàn được anh làm cho bất ngờ”
Hiểu Hân tắt máy nhìn điện thoại mỉm cười. Cô cảm thấy hạnh phúc thay cho
Ngọc Trúc vì chị cô đã tìm được một người đàn ông yêu thương hết mực.
Hiểu Hân ngồi chờ một lúc thì nghe thấy tiếng xe của Vũ Thanh ngoài cửa, cô
lấy túi xách rồi chạy xuống. Vừa nãy Vũ Thanh gọi cho cô, để nhờ cô đi
xem hộ căn chung cư anh mới mua. Anh muốn cô đến tư vấn thêm cho anh về
nội thất.
Hiểu Hân vui vẻ đi cùng Vũ Thanh lên căn hộ mà không
biết rằng có điều bất ngờ đang đợi cô ở đó. Vũ Thanh bấm mã số mở cửa,
Hiểu Hân vừa bước vào, Vũ Thanh đã vội nói.
“Thôi chết, anh quên
đồ trong cốp xe rồi! Em cứ ở đây, để anh chạy xuống nhà lấy lên”. Nói
xong Vũ Thanh đã nhanh chóng khuất dạng ở cầu thang.
Hiểu Hân vào nhà, cô đưa mắt ngó quanh một lượt. Trong nhà chưa có nội thất nên mọi
thứ chống trơn, trên tường đang dán dở giấy dán tường. Hiểu Hân đi tham
quan các phòng khác. cô khá hài lòng vì cách bố trí phòng ở nơi đây.
Hiểu Hân đang mở cửa sổ phòng khách ngắm nghía khung cảnh xung quanh thì nghe thấy tiếng cửa mở, cô nghĩ đó là Vũ Thanh nên không quay đầu lại.
“Hướng nhà ở đây tốt lắm. Chị của em chắc chắn sẽ thích”
Hiểu Hân đợi một lát nhưng không thấy Vũ Thanh trả lời, cô thấy không gian tĩnh lặng có chút kỳ lạ liền quay lại.
Tim Hiểu Hân như ngừng đập trong giây lát khi cô nhìn thấy Khôi Nguyên đang đứng dựa ở cửa nhìn cô. Đôi mắt của anh đang nhìn cô như thiêu đốt, cô
cứ đứng chôn chân tại chỗ như vậy mà nhìn anh. Khi Khôi Nguyên bắt đầu
tiến về phía cô, cô mới choàng tỉnh. Hiểu Hân định bước lùi về phía sau
né tránh bước chân anh đang tiến lại gần, thì lưng cô bị đập vào bức
tường phía sau. Hiểu Hân bị đau mới nhớ ra nơi mình đang đứng không có
đường lui. Khôi Nguyên đã tiến rất sát về phía Hiểu Hân, cô định né sang bên trái thì bị cánh tay của anh chặn lại. Hiểu Hân cúi mặt tránh sang
bên phải thì lại bị cánh tay khác của anh chặn tiếp.
Hiểu hân lúc này bị anh giam lại hoàn toàn giữa hai cánh tay. Cô cúi mặt không giám
ngẩng lên, cô sợ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, sợ bị hơi thở
quá gần của anh bao phủ lấy.
“Hân! Nhìn anh đi” Giọng Khôi Nguyên rất trầm và thấp, dường như anh đang thì thầm với Hiểu Hân.
Hiểu Hân cảm thấy run rẩy như muốn khựu xuống, nhưng nhờ có bức tường phía
sau làm điểm tựa cho cô đứng vững. Cô cố trấn tĩnh lại cảm xúc rồi nói.
“Tổng giám đốc sao lại ở đây ạ?”
Hiểu Hân nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn lên.
“Vũ Thanh cũng là bạn của anh, bạn của anh chuẩn bị cưới. Anh nghĩ mình cũng nên đến đây góp một chút sức lực”.
“Vậy tổng giám đốc ở lại chơi tôi xin phép về trước” Hiểu Hân buông lời cáo từ rồi luồn người qua cánh tay anh rời đi.
Nhưng Hiểu Hân chưa qua khỏi người Khôi Nguyên thì đã bị anh kéo ngược lại ép sát vào tường. Một tay anh ôm chặt eo cô, một tay anh nâng khuôn mặt cô nhìn đối diện với mình.
“Nhóc à! Em đừng chốn chạy anh nữa”
Hiểu Hân kinh hoảng nhìn vào đôi mắt của Khôi Nguyên, cô như bị hút vào đôi
mắt đó. Cô cố cưỡng lại anh mắt đó, rồi nghiêng mặt nhìn hướng khác.
“Tôi không hiểu tổng giám đốc đang nói gì”
“Em hãy nhìn thẳng vào anh, em đừng tự dối lòng nữa. Em cũng yêu anh mà”
Lời nói thẳng của Khôi Nguyên như bóc trần tâm tư của Hiểu Hân, cô kinh hoàng giãy giụa.
“Không! Xin hãy buông tôi ra!”
“Em đừng chạy trốn khỏi anh nữa. Anh sẽ không buông tay em đâu”
Khôi Nguyên ôm chặt Hiểu Hân vào lòng, anh thì thầm bên tai cô.
“Anh yêu em! Xin đừng bắt anh phải rời xa em”
Hiểu Hân bị lời tỏ tình của anh làm cứng người lại. Nước mắt cô phút chốc trào ra, cô nức nở.
“Nhưng chúng ta sẽ chẳng có kết cục đâu”
“Kết cục của chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hãy tin ở anh!” Khôi Nguyên
siết chặt vòng tay như muốn cô hòa làm một thể với mình.