
p nhất khi có cô ấy”. Khôi
Nguyên cười buồn khi hồi tưởng lại quãng thời gian đó.
“Xin lỗi cậu! Vì tôi mà cả hai đều bị tổn thương”. Vũ Thanh đặt tay lên vai Khôi Nguyên vỗ nhẹ sau đó anh nói tiếp.
“Hiểu Hân, cô ấy cũng thích cậu từ rất lâu. Nhưng cô ấy là người dấu tâm rất
kín, ngay cả tôi cũng không hề phát hiện ra. Gần đây, Ngọc Trúc được gặp cậu cô ấy nói, tôi mới biết. Tôi đã đưa lại bức thư của cậu cho Hiểu
Hân rồi”.
“Cô ấy cũng thích tôi thật ư?” Khôi Nguyên gần như không tin n
ổi vào những gì mình đang nghe được.
“Thật! Hiểu Hân cũng xác nhận điều này với tôi”
Khôi Nguyên vui sướng khi biết được điều này, bao nhiêu lo lắng của anh
dường như tan biến hết. Tim anh đập rộn ràng vì hạnh phúc, nét cười cũng hiện rõ lên khuôn mặt.
“Tôi muốn gặp Hiểu Hân ngay bây giờ, cậu cho tôi địa chỉ ngay đi!”
“Tối muộn rồi, cô ấy vừa mới đỡ sốt, lại đang ở nhà của bác cô ấy nên không tiện. Mà cậu giải quyết vụ kia êm thấm đi đã”.
Hiện giờ Khôi Nguyên đang rất nhớ Hiểu Hân, anh chỉ muốn ngay tức khắc được
gặp cô. Nhưng vì Vũ Thanh nhắc nhở, Khôi Nguyên mới phát hiện ra giờ đã
quá muộn rồi.
Thấy vẻ mặt bần thần vì không được gặp Hiểu Hân khiến Vũ Thanh buồn cười. Anh đập mạnh vào vai Khôi Nguyên một cái.
“Về nghỉ đi, nhìn mặt cậu cũng mệt mỏi lắm rồi. Tôi sẽ nghĩ cách cho hai người gặp mặt”.
“Cảm ơn cậu!”
“Cảm ơn gì. Coi như tôi làm bà mai để chuộc lỗi với hai người”
Vũ Thanh nhìn Khôi Nguyên mỉm cười, anh cảm thấy nhẹ lòng khi đã trút được bí mật đã dấu kín nhiều năm.
_o0o_
Hiểu Hân tỉnh dậy đã cảm thấy nhẹ đầu hơn, cô nhìn đồng hồ phát hiện ra đã
gần đến trưa. Cô vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà.
“Sao không năm trên đó nghỉ ngơi. Bác vừa lên thấy con chưa dậy nên chưa
mang đồ ăn vì sợ nguội mất” Bác gái của Hiểu Hân đang ở trong bếp nấu
bữa trưa.
“Dạ, cháu đỡ rồi bác ạ. Cháu cũng muốn xuống nhà cho thoáng, nằm nhiều xương cháu cứng hết lại rồi”.
Hiểu Hân tiến lại phía bếp ngó nghiêng xem cho tranh thủ làm được việc gì đỡ cho bác gái. Cô thấy bác làm cá để nấu canh chua, cô liền sắn tay giúp
bác gái nhặt ít rau.
“Ba con tuy không qua đây, nhưng ông ấy vẫn
thường xuyên gọi cho bác hỏi xem con đỡ chưa đấy”. Bà An Bình, bác của
Hiểu Hân nhìn cô nói.
“Vâng! cháu hiểu” Hiểu Hân cười nhẹ sau đó không nói gì nữa, cô tập trung vào công việc của mình.
Bà An Bình thấy Hiểu Hân như vậy liền lắc đầu thở dài. Bà cũng không biết
phải làm sao để con bé có thể hiểu hơn về cha nó. Mà em trai bà cũng
thực kỳ lạ, vẻ ngoài thì tỏ ra thờ ơ, nhưng thực tình lại rất lo cho con gái.
“Bác à! Chiều nay cháu xin dọn về nhà”. Lời nói của Hiểu Hân cắt ngang suy nghĩ của bà An Bình.
“Ở lại đây mấy hôm cho khỏe hẳn đã” Bà An Bình phản đối đề nghị của Hiểu Hân.
“Cháu khỏe hơn rồi ạ! Mai cháu cũng hết phép phải đi làm luôn, mấy hôm cháu nghỉ chắc công việc bị dồn lại nhiều”
“Công việc bị dồn cũng đừng cố mà làm quá sức, không thì lại ốm tiếp thì khổ. Chiều bác gọi bác sĩ đến truyền thêm chai thuốc rồi hẵng về”. Bà An
Bình biết tính Hiểu Hân không dễ lay chuyển nên chỉ có thể chăm sóc được cô như vậy.
“Vâng! Cháu cảm ơn”
“Cái con bé này, bác mày chứ ai mà khách sáo vậy?”
Bà An Bình rửa tay sau đó cốc nhẹ lên đầu Hiểu Hân một cái. Hiểu Hân ôm đầu giả vờ đau sau đó cười trừ nhìn bà.
_o0o_
Hiểu Hân tìm điện thoại, cô khởi động nguồn lên, đã mấy ngày rồi cô không hề đụng tới nó. Sau khi máy khởi động thì hàng loạt tin nhắn của tổng đài
gửi đến báo cuộc gọi nhỡ. Cô mở ra thì thấy toàn là số của Khôi Nguyên
gọi đến. Ngoài các cuộc gọi nhỡ thì có rất nhiều tin nhắn anh gửi cho
cô.
[Em đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại?'>
[Em không nghe cũng được, xin em hãy trả lời tin nhắn cho anh yên tâm'>
[Anh rất nhớ em!'>
[Em đang ở đâu? Anh đang rất lo cho em'>
……………………..
Hiểu Hân thấy mũi mình cay xè, cô lấy tay bịt miệng để ngăn tiếng nấc nghẹn. Cô bỏ máy xuống vì không đủ can đảm để đọc tiếp. Hiểu Hân ngước mắt lên nhìn, để ngăn dòng nước mắt đang muốn tuôn rơi. Cô sợ mình khi nhìn
xuống sẽ lại khóc mãi không ngừng.
Mấy năm qua trong lòng cô vẫn
luôn oán hận, vì anh rời bỏ cô mà không một lời từ biệt. Còn anh có từng oán hận vì cô đã không một lần hồi âm không? Hiểu Hân nghĩ tất cả đều
là do định mệnh, nếu lá thư đó chưa từng bị thất lạc liệu cô có đủ tự
tin để hồi đáp tình cảm của anh không. Có thể sẽ là không, bởi vì cô
không có niềm tin rằng mình sẽ được hạnh phúc.
Hiểu Hân thấy mình bây giờ thật hèn nhát, cô biết anh vẫn còn dành tình cảm ình nhưng cô
lại không dám vươn tay bước tới. Cô chẳng có gì ngoài trái tim dành cho
anh, còn cô gái đó có mọi thứ. Có gia đình, có địa vị, có sự ủng hộ của
gia đình anh.
Hiểu Hân cố nhắm mắt xua đi những ý trong đầu mình, cô bắt mình phải làm gì đó để qu