Nhóc Hãy Đợi Anh

Nhóc Hãy Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324022

Bình chọn: 7.00/10/402 lượt.


Hiểu Hân lắc đầu, xong lát sau lại gật đầu nói nhỏ.

"Em muốn thi mỹ thuật."

Ngọc Trúc hiểu phần nào trong mâu thuẫn của cô bé. Cô bé ngoài hình dáng
trông giống hệt mẹ ra còn có thiên phú mỹ thuật như mẹ. Mẹ cô bé đã từng là một thiết kế trẻ tài ba, nếu không vướng vào cuộc hôn nhân với cậu
của cô thì đến giờ tương lai đã khác.

"Trên tỉnh M có trường đại học Mỹ thuật quốc gia đó, em có ý định thi vào trường đó không?"

Hiểu Hân nghe nhưng lặng thinh không trả lời. Hiểu Hân muốn đến đó lắm chứ,
nhưng cô đâu thể quyết định được, nếu cha và bà phản đối thì làm sao?

Hiểu Hân chưa có khả năng để tự quyết định mọi việc. Tỉnh M vốn ở xa, thoát
khỏi tầm kiểm soát của gia đình là mong muốn của cô nhưng những chi phí
đầu vào theo học lại cực kỳ đắt đỏ. Cô chưa biết phải làm sao lo được.

Thấy tâm trạng băn khoăn lo lắng của Hiểu Hân, Ngọc Trúc vỗ vai an ủi em.

"Còn hơn một năm nữa cơ, em cứ suy nghĩ cho thấu đáo. Cần giúp gì cứ gọi cho chị. Sắp tới chị sẽ đầu tư kinh doanh ở tỉnh M, nếu em lên đó học thì
có thể ở chung với chị."

Hiểu Hân ngước lên nhìn người chị, trong ánh mắt toát lên sự cảm kích vô bờ.

Đeo tai nghe nên Hiểu Hân không hề biết có người đang gọi, đến khi có người lay vai Hiểu Hân mới biết. Tháo tai nghe ra, Hiểu Hân nhìn về phía
người đang lay mình.

"Này, bạn kia đứng ngoài cửa lớp gọi Hân kìa"

Hiểu Hân nhìn ra thấy Mai Phương đang vẫy tay với mình, cô nhanh chóng đứng
dậy, thu dọn đồ vào trong ba lô. Ra khỏi cửa lớp đã bị Mai Phương vội vã kéo tay đi.

"Tớ chết đói đến nơi rồi!"

Dạo này phải cùng
đội bóng luyện tập nên đều phải ở lại trường, Hiểu Hân vốn thích nơi an
tĩnh nên rất ít khi xuống căng tin ăn, thường mua lên lớp ăn luôn hoặc
lên góc áp mái sân thượng của trường. Gần ngày thi học kỳ, nên số lượng
học sinh ở lại trường học học thêm buổi chiều đông hơn. Góc áp mái quen
thuộc bị đám nam sinh lén tập tành hút thuốc chiếm mất nên Hiểu Hân đành từ bỏ chỗ đó.

Đứng trước căng tin, Mai Phương băn khoăn chọn lựa.

"Hân hôm nay định ăn món gì?"

"Tớ chẳng thích món nào ở đây."

Mai Phương chu môi nhìn cô bạn khó tính.

"Không thích cũng phải cố mà ăn, dạo này bận lắm, cậu cứ tạm bợ bằng bánh ngọt thì sức đâu mà chịu được."

"Cậu cứ kệ tớ đi."

"Kệ là kệ thế nào, cậu mà ngất ra đấy tớ lại mệt hơn thì có. Nếu không
thích ăn ở đây thì ra ngoài trường ăn vậy. Tớ biết có một quán ăn Huế
mới khai trương ngon lắm."

Không cho Hiểu Hân phản đối, Mai
Phương lại kéo tay Hiểu Hân đi tiếp. Hiểu Hân không tình nguyện tý nào
nhưng trước cô bạn nhiệt tình như vậy cô cũng chẳng có biện pháp.

Khi ra ngoài cổng trường, Hiểu Hân bị giật mình vì thấy một dáng người quen thuộc. Chân cô cứng lại trong giây lát, không thể bước lên được. Mai
Phương thấy bạn chững lại, tưởng rằng cô bạn mình không tình nguyện muốn đi nên càng ra sức lôi kéo mạnh hơn.

"Đi thôi, ăn nhiều hay ít cũng phải đi cùng tớ, bõ công tớ chờ cậu đến đói meo."

Hiểu Hân bị bạn lôi đến hoàn hồn trở lại, cô cố quay mặt hướng khác coi như
không nhìn thấy gì mà bước qua. Người đó thấy Hiểu Hân bước qua mặt coi
như không thấy liền lên tiếng gọi giật lại.

"Hân! Mẹ đến đón con, hôm nay mẹ đưa con đi ăn trưa nhé!"

Hiểu Hân cố giả vờ không nghe thấy đi tiếp nhưng bị Mai Phương níu lại.

"Cô là mẹ của Hân ạ! Cháu chào cô!"

"Chào cháu, cô đến đón Hân."

"Cô ơi! Đầu giờ chiều bọn cháu có hoạt động ngoại khóa, Hân không nói gì với cô sao?"

"À! Cô đãng trí thế đấy, Hân nói rồi nhưng cô lại quên mất. Thôi hay là cô đưa hai đứa đi ăn trưa luôn nhé!"

"Vâng!" Mai Phương vui vẻ nhận lời.

Hiểu Hân trong lòng bối rối cực điểm nhưng ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô gỡ tay Mai Phương đang quàng vào cánh tay mình ra.

"Tớ quên đồ trên lớp rồi, cậu ra đó đặt chỗ trước đi, giờ này không nhanh là hết chỗ đấy. Lát nữa tớ cùng mẹ ra luôn."

Nói xong Hiểu Hân làm động tác đẩy Mai Phương đi còn mình quay lại vào
trường. Mai Phương không nghi ngờ gì nên đi trước, Hiểu Hân nấp sau cổng chờ đến khi Mai Phương khuất dạng mới ló đầu ra. Cô tiến về phía người
phụ nữ vẫn đang đứng đợi kia.

Người phụ nữ đang đứng đợi kia là Gia Hân, mẹ ruột của Hiểu Hân.

"Bà đến đây làm gì?"

"Mẹ muốn gặp con?"

"Sau bao nhiêu năm, hôm nay bà lại muốn gặp tôi." Hiểu Hân lạnh lùng nhìn về phía mẹ mình.

"Đừng nói với mẹ bằng giọng ấy, mẹ là mẹ của con đấy." Giọng nói bà Gia Hân có chút tức giận.

"Bà vẫn còn nhớ ra bà có một đứa con là tôi sao?"

Sắc mặt bà Gia Hân trắng bệch khi nghe Hiểu Hân nói vậy.

"Mẹ xin lỗi! Mẹ cần nói chuyện với con." Giọng bà Gia Hân đầy bi thương.

"Tôi không muốn gặp bà, bà hãy đi đi!"

Hiểu Hân quay ngoắt lại bước đi nhưng cánh tay bị bà Gia Hân chụp lấy, níu
lại. Hiểu Hân quay lại thấy trên mặt bà ta hai hàng nước mắ


Pair of Vintage Old School Fru