
ả? (bực tức, gắt)
- Sao tai hắn thính như dog vậy nhỉ? (lẩm bẩm, nhưng trước mặt thì cười xòa, lắc
đầu nguầy nguậy) À, không. Tôi có nói gì đâu.
- Vậy thì tốt.
Cái giọng hách dịch này là sao? Hắn tưởng tôi là người hầu của nhà hắn trước.
Nhầm rồi nhá. Không vì chữ “sống” thì tôi đã cho hắn xuống gặp Diêm Vương ca ca
từ lâu rồi. Số con rệp có khác. Đột nhiên, một bàn tay đập vào vai tôi. Giật
thót, tôi ôm ngực, ngã bệt xuống sàn nhà, hét toàng lên như cháy nhà.
- Á á á á á…
Và trước mặt tôi là cái tên đáng ghét Thiên Ân đấy ạ? Hắn nhếch mép nhìn tôi, lại
còn cười đểu nữa chứ.
- Nhát gan.
- Vâng. Tôi biết là gan tôi bé rồi, vậy chắc lá gan anh to lắm nhỉ? (đốp chát lại
ngay lập tức)
- Tất nhiên. (sướng, hất mặt)
Mải cãi nhau với hắn mà tôi quên mất chuyện cơm nước. Phát hiện ra mới tá hỏa
chạy vào bếp. Ai ngờ, cơm đã nấu, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn. Ai làm vậy
nhỉ? Chẳng lẽ là ma? Tôi run run đi ra phòng khách, lắp bắp nói.
- Kin. Hình như nhà em có ma thì phải?
- Sao? (khó hiểu)
- Thì em thấy bữa tối đã được chuẩn bị sẵn mà làm gì có ai có thế nên chắc chắn
là ma rồi. (hồn nhiên như cô tiên)
Im ắng. Im ắng. Và một tiếng cười man rợ từ đâu lọt thẳng vào tai tôi.
- Ha ha ha. Buồn…ha ha ha…cười…ha ha ha…chết mất. Ha ha ha…
Hắn – Thiên Ân đang nằm lộn trên ghế so fa cười ứa cả nước mắt, tay đập bàn rầm
rầm. Tương tự, Kin cũng như thế. Ơ? Chẳng lẽ tôi nói gì sai hả? Giương đôi mắt
cún nhìn Kin, tôi thắc mắc.
- Anh không tin em hả?
- Không phải, anh…
Kin ngập ngừng. Nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị Thiên Ân cắt ngang, nói thẳng
vào mặt tôi, vai run run vì nhịn cười thì phải.
- Này cô. Cái gì nó cũng có chừng mực thôi chứ, điên cũng phải có lúc dở cũng
phải có giờ thôi chứ. Hay cô tính vết truyện cười? Xin lỗi, tôi không có hứng
thú.
Cái gì hả? Tôi hỏi Kin thì có gì sai mà tự dưng hắn rống lên như con lợn bị chọc
tiết cơ chứ. Vừa vừa phải phải thôi. Thề có cái bóng đèn, hắn mà còn chọc kháy
tôi nữa thì tôi sẽ bật lại cho coi. Tôi không phải là con rối để hắn xa giận
đâu. Ai ngờ nó lại thiêng đến thế, nói xong hắn lại bắt đầu.
- Im lặng là tôi nói đúng. Ài, chẳng hiểu cái đầu cô chứa cái gì nữa? Nhìn cái
gì mà nhìn? Bộ tôi đẹp trai đến thế cơ à? (tự cao tự đại)
Giờ tôi bùng phát, không còn chịu đựng thêm nữa mà bật dậy, chống hông, quát thằng
vào mặt.
- Tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy. Đừng tưởng tôi bé mà bắt nạt nhá. Có biết đây
là cái gì không? Tức nước vỡ bờ đấy. Cái gì có cũng phải có chừng có mực thôi
chứ? Tôi ghét anh, nhìn thấy cái bản mặt của anh là tôi đã tức điên máu lên rồi.
Anh tưởng chỉ mình anh đẹp trai hả? Trái đất này còn có đầy người đẹp hơn anh
nhá. Miệng anh được trang bị hàng tấn bom hả? Sao mà nổ dã man thế? Tiếc thay,
tôi không có hừng thú với anh nhá. Tỉnh dậy đi, đừng có mơ nữa. NGHE RÕ CHƯA?
Đoạn cuối, tôi hét thẳng vào hắn cho điếc luôn đi cũng được. Vâng, hắn ta và
Kin ngơ ngác, tròn mắt nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh. Đễn mãi một lúc
sau, hắn mới tỉnh lại, đứng thẳng dậy, rờ trán tôi, nói một câu khiến tôi suýt
bật ngửa mà ngã.
- Không nóng.
Lại tiếp.
- Chẳng lẽ cô quên chưa uống thuốc? À, chắc tôi nghe nhầm.
Người vừa quát tôi không thể là cô được. Thường thì cô chẳng bao giờ dám cãi lại
tôi. Hóa ra là tưởng tượng.
Hắn. Hắn. Hắn coi lời nói của tôi không có trọng lượng. Chẳng lẽ hắn nghĩ bản
thân là mình tinh chắc? Ở với tên này thêm mấy hôm nữa thì chắc tôi đã giết hắn
ngay tức khắc. Đúng là cái đồ đáng ghét, điên, khùng. Ta đây không chấp. “Nnhịn,
nhìn, phải nhịn đến cùng” Quay sang nhìn Kin, tôi cười híp mí, “ngọt ngào”
- Kin, ai đã làm đồ ăn vậy? Anh có thế nói cho em biết không?
- Là… là… anh. (ấp úng)
- Vậy hả? Thế sao anh không nói cho em biết? (toàn mùi thuốc súng tuy đã kiếm
chế)
- Anh không cố ý. (gượng gạo nói)
- Vậy ạ? Em hiểu rồi.
Vừa cười vừa nói. Bộc phát. Rồi chẳng biết sức mạnh ở đâu ra, tôi xách cả hai
người ném ra ngoài cửa, bực mình hét lên.
- HAI NGƯỜI ĐI KHỎI NHÀ TÔI MAU. ĐỪNG BAO GIỜ BÉN MẢNG ĐẾN ĐÂY NỮA. NẾU KHÔNG
TÔI CHÔN SỐNG. NHẤT LÀ ANH ĐẤY,TÊN ĐIÊN KIA (chỉ thẳng mặt Thiên Ân).
Kèm theo đó là tiếng “Rầm” khi đóng cửa của tôi. Cái đồ chết dẫm. Tôi hằm hằm
đi vào chẳng thèm quan tâm hai người kia sống chết ra làm sao. Chỉ biết, tôi mà
gặp một trong hai thì một là họ chết, hai là tôi chết. Thế đấy! Tối. Mẹ về. Tôi
đã sẵn sàng ngồi vào bàn. Thay quần áo xong, mẹ tôi bước ra, ngồi phịch xuống
ghế cũng tôi thưởng thức bữa tối. Vì vẫn còn tức Kin nên tôi chỉ ăn vài miếng
nhưng lúc sau, tôi ăn hết mình. Phải công nhận là những món ăn rất ngon. Tay
nghề của anh ấy khá phết đấy chứ (quá giỏi chứ khá cái gì).Nhớ lại tôi thấy
mình hơi quá đáng, nhưng mà ai mượn Kin hùa vào với tên đáng ghét Thiên Ân kia
làm gì.