
>- Hồi trước, ba mẹ anh đã từng xây một ngôi nhà tại đây và cũng là nơi anh và
em gái lớn lên. Anh được đặt tên là Triết Vũ còn em gái anh thì tên là Bảo Như.
Nó kém anh 2 tuổi. Ngày nào anh cũng cùng Như ra gốc cây si cổ thụ chơi. Vui lắm!
Ba mẹ yêu thương chiều chuộng hết mức. Từng ngày, từng ngày, anh và nó lớn lên
trong sự bao bọc của cha mẹ. – Triết Vũ mỉm cười nhưng sau đó giọng nói có phần
đứt quãng - Cho đến một ngày, từ trường cấp hai trở về nhà, đột nhiên, anh thấy
Như đang nằm bất động trước cửa. Anh vội vàng bấm số gọi điện cho ba mẹ, sau đó
cõng như đến bệnh viện. Anh cứ nghĩ là nó chỉ kiệt sức mà thôi. Nhưng lúc đó,
khuôn mặt Như trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Đưa
vào phòng cấp cứu, anh trấn tĩnh bản thân là nó sẽ không sao.
- Vậy em ấy có làm sao không ạ? (tôi không hiểu, vội hỏi)
Triết Vũ kể tiếp.
- Cùng lúc đó, ba mẹ anh đến, lo lắng hỏi về tình hình của Như nhưng anh chỉ biết
lắc đầu. Mãi 2 tiếng sau, bác sĩ mới ra và Như được đưa vào phòng hồi sức. Gặp
riêng bác sĩ, nghe ông ây nói mà anh không tin nổi vào tai mình. Như bị bệnh
máu trắng giai đoạn cuối. Anh bật dậy, chạy đến gặp Như. Cả ngày không ăn uống
gì. Anh cứ ngồi nói về những kỉ niệm tươi đẹp của hai an hem nhưng nó lại không
tỉnh dậy. Vài ngày tiếp theo, Như tỉnh dậy, tuy nhiên sức khỏe giảm sút đi rất
nhiều, sắc mặt rất kém. Anh rất buồn nhưng vẫn cố gắng cười thật nhiều để con
bé không phát hiện mình mắc căn bệnh quái ác đó. Hai thàng sau, Như ra đi để lại
bao nhiều kí ức, anh bị trầm cảm trong mấy tuần, suốt ngày nhốt mình trong
phòng, không dám ngủ vì như thế lại gặp ác mộng. Con bé cứ kêu đau, bảo anh
giúp nó sau đó thì biền mất. Rồi căn nhà bị phá, ba mẹ anh lên thành phố lập
nghiệp, anh cũng lao đầu vào học. Giờ tôi chỉ có thể nói được một từ: Đau. Đôi
mắt ươn ướt, nước mắt trào ra, lã chã rơi trên khuôn mặt, tôi mím chặt môi, nặn
mãi mới được một câu.
- Anh đã rất đau khổ đúng không?
- Ừ.
Triết Vũ gật đầu, ánh mắt cứ hướng về một nơi vô định chất chứa bao nhiêu nỗi
buồn, sự xót xa. Ước gì tôi có thể giúp anh ấy quên đi nó nhỉ? Dù gì anh ấy
cũng là người hay giúp đỡ tôi và rất tốt nữa. Thế thì tôi sẽ không cảm thấy áy
náy. Nước mắt trên mặt đã được gió thổi khô, tôi đứng dậy gượng gạo cười và
nói.
- Em chắc rằng Như sẽ hiểu cho anh, em ấy không nỡ giận một người anh tốt bụng
như anh đâu.
- Thật? (vô thức hỏi)
- Thật. Chắc chắn là vậy.
- Cảm ơn em, Hương. Nếu không có em thì những khúc mắc trong lòng anh sẽ không
được giải đáp.
- Không có gì.
- Chúng ta về nhé?
- Vâng
Nhìn qua đồng hoa, tôi cất bước rời đi cùng Triết Vũ mà trong lòng còn chứa đựng
bao nhiêu thắc mắc, nỗi buồn. Chiếc xe lăn bánh, lao vút về phía trước… Dừng
trước cổng nhà, tôi chào tạm biệt Triết Vũ rồi nhìn theo bóng xe xa khuất dần
sau đó mới bước vào trong. Cũng gần 6 giờ rồi, tôi phải chuẩn bị cơm nước mới
được. Đang tung tăng chạy nhảy thì một hình ảnh trước mắt khiến tôi giật mình,
suýt đập đầu xuống đất vì ngạc nhiên. Ôi trời! Lại có chuyện gì nữa đây. Chả là
đập vào mắt tôi là Kin và Thiên Ân đang ngồi đấu đá với nhau. Sặc. Biết thế này
có chết tôi cũng không về nhà. Hai người này thật là… Bộ hết việc để cho làm rồi
hay sao chứ. Cứ đến nhà tôi làm cái gì. Haizzzzzzz… Hu hu hu. Cũng tại cái ông
thần xui chết tiệt, không đi du lịch đi mà cứ bám lấy tôi để được cái gì. Bỗng
cả người tôi run lên cầm cập, lại còn ớn lạnh nữa. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… họ đã biết
tôi đi với Triết Vũ từ sáng tới giờ? Vậy thì chưa đầy một phút tôi sẽ bị án tử
hình cho coi. Oa oa oa. Mẹ ơi, con vẫn còn muốn sống đến trăm tuổi cơ. Rồi một
giọng nói đáng ghét cắt ngang cái suy nghĩ quái gở của tôi.
- Về rồi!
Hứ. Ừ. Ta về đây này. Định làm gì bổn cô nương? Có ngon thì nhào vô. Ta đây
không sợ trời không sợ đất. Việc quái gì mà sợ tên ác quỉ đội lốt người, lưu
manh giả danh tri thức, đười ươi lai khỉ đột, sắp chột trong nay mai, nhìn thôi
đã gai mắt như người nhá. Ta chỉ cần hô một tiếng là hàng chục binh lính đã xé
xác nhà ngươi ra rồi. (nổ quá bà ơi) Ngươi là cái thá gì mà cứ bắt ta phải nghe
theo mệnh lệnh của ngươi hả?... Tiếc, đó chỉ là tưởng tượng. Tôi nào dám nói thế
bởi vì tôi sẽ mình sẽ một đi chẳng trở lại. Thôi được rồi, phải nhịn, nhịn để
còn sống nhưng nhất định một ngày nào đó tôi sẽ bắt hắn phải quỳ gối cầu xin.
Hơ… hơ… hơ… Mới nghĩ đến đã sướng run cả người rồi. Ấy thế mà…
- Này, cô bị thần kinh hả? Sao không nói gì mà cứ tủm tỉm cười như người ở nhà
thương điên vậy?
What? Dám bảo tôi điên. Bộ tên này chán sống rồi hả? Tôi đã im không nói thì
thôi mà hắn cứ moi móc hết cái này đến cái nọ. Tự dưng tôi muốn nhảy đến đạp
cho hắn vài phát quá đi mất. Nhưng nhớ đến khuôn mặt đáng sợ của hắn thì ý chí
lại tụt dốc thảm hại. Cốc vào đầu một cái, tôi lẩm bẩm ****.
- Cái tên này, mong ra đường hắn bị chó rượt, chạy thì tụt xuống cống đi.
- Cô nói cái gì h