
khỏi xe
nhìn tôi mỉm cười. Ặc. Triết Vũ? Haizzzzz... Thế thì mình bớt lo rồi đấy. Tôi
cương quyết từ chối.
- Không cần là không cần thế nào? Em nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ số tiền sửa
xe cho đàn anh.
- Cậu chủ quen cô gái này? (người tài xế hỏi nhỏ)
- Ừ. Anh mang xe về chữa rồi lấy xe khác đến đón tôi. (nhẹ giọng)
- Vâng.
Nói xong, anh tài xế lên xe, nổ máy. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Xa dần, xa đần.
Giờ chỉ còn là một cái bóng bé tẹo. Triết Vũ khẽ xoa đầu tôi, nở một nụ cười
thiên thần.
- Em không cần lo đâu. Anh sẽ không để em phải bồi thường đâu.
- Nhưng em thấy áy náy lắm. Anh cứ để em đền tiền đi.
- Hay là thế này. Anh sẽ đưa ra một điều kiện và em phải thực hiện được không?
- Vâng nhưng đừng có khó quá đấy.
- Hiện tại, anh chưa có nghĩ ra nên cứ để đó.
- Xe em hỏng rồi thì về làm sao đây? Đừng lo anh mua cho em một cái mới.
- Em không dám nhận đâu. (lắc đầu)
- Không được từ chối. (kiên định)
Thế là tôi đành phải gật đầu đồng ý không thì anh ấy chết. Haizzzz... Khổ thật
đó nha. Một lúc sau, một chiếc xe BMW màu bạc đến đón chúng tôi. Cả hai lên xe
rồi cùng về nhà tôi. Chẳng hiều vì sao anh ấy lại đòi đến nữa? Tính khí con
trai thất thường thật. Chẳng thể nào nắm bắt nổi. Xe dừng ngày trước cổng. Dù
tôi đã bảo Triết Vũ nên về nhà nhưng anh lại không nghe cứ đòi ở lại đây ăn
cơm. Và tôi chỉ biết tuân lệnh mà thôi. Cũng may là mẹ tôi về sớm nên đã chuẩn
bị hết đồ ăn. Chứ đợi tôi về có mà đến mai cũng chưa được bỏ cái gì vào bụng. Mẹ
tôi niềm nở tiếp Triết Vũ, còn tôi chạy vào phòng, lấy một bộ quần áo rồi đi tắm.
Nước ấm thật. Chắc mẹ đã pha sẵn cho tôi. Hì hì. Thật may là nhà tôi còn những
hai người chứ không tôi cũng chẳng biết làm sao nữa ấy. Một lúc sau, tôi thay bộ
quần áo đã chuẩn bị. Nhưng khi đang định bước ra thì dẫm phải cục xà bông nên
ngã cái rầm. Đầu tôi hôn bức tường, còn mông thì hôn sàn. Một chấn động mạnh. Đột
nhiên, Triết Vũ lao vào, lo lắng hỏi.
- Em có sao không? Sao lại bất cẩn thế cơ chứ?
- Không sao ạ. Ui ui. Cái đầu của tôi. Sao lại lắm sao thế này nhỉ? (mặt tôi
nhăn như *** khỉ, lại còn ngối đếm sao nữa chứ)
Tôi được bế ra ngoài rồi đặt lên giường và mẹ ngồi bôi thuốc cho tôi. Nhìn Triết
Vũ lo lắng, tôi khẽ bật cười. Đáng yêu thật!
- Em còn cười được hả? (Triết Vũ cáu gắt)
- Hì hì. Tại nhìn anh dễ thương lắm ý. (thành thật)
- Cái... cái... cái... gi? (lắp bắp, mặt từ từ đỏ như trái nhót)
- Em chỉ nói sự thật thôi. Anh mà là con gái thì có mà cưa được khối anh? (nháy
mắt trêu chọc)
- Giờ em lại còn trêu anh nữa hả? (giận dỗi)
- Thôi, thôi, em xin hàng, xin hàng. (tôi giơ hai tay lên)
- Mà em có muốn ăn gì không anh đi lấy cho?
- À, không. Cũng muốn rồi đấy. Anh đi ăn cơm rồi còn về chứ? Không bố mẹ anh li
thì sao?
- Ơ.. ừ. Em cứ nằm nghỉ đi.
Rồi Triết Vũ biến mất khỏi căn phòng. Haizzzz... Nếu anh ấy mà ở đây thêm phút
nào thì tôi xấu hổ chết mất. Lý do là mẹ tôi cứ nhìn tôi và anh ấy bụp miệng cười,
lại còn rất gian nữa chứ. Cuối cũng cũng thoát nạn. Hay là mẹ lại có kế hoạch
gì nữa nhỉ? Tôi lo lắm. Nhỡ mẹ lại tưởng tượng ra chuyện gì khác thì chết. Mà
thôi trước hết phải bồi dường sức khỏe đã để mai còn đẻn nhà đàn anh Triết Vũ
chơi nữa chứ. Hứa rồi là phải thực hiên đến cùng. Mắt tôi mở thao láo đến tận
10h mới chịu nhắm lại, ngủ yên. Sáng ngáy hôm sau.
Cả đêm đầu tôi đau nhức nên dậy rất sớm. Tôi cứ ngồi nghĩ ngợi mà cũng chẳng biết
đang nghĩ về cái gì nữa. Sau đó, tôi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Nào là
đánh răng, rửa mặt, chải đầu tóc, thay quần áo. Lằng ngằng thế nhỉ! Mà không biết
nên mặc cái gì đây nhỉ? Tôi trầm ngâm. À! Đúng rồi. Tôi có một bộ quần áo
tomboy đã mua mà chứ kịp mặc. Hay là cứ thử bộ đó đi? Tôi tiến gần đến tủ, lục
lọi tìm quần áo. Căn phòng ngăn nắp nay còn đâu. Bừa bãi thật. Tìm được nó rồi.
Tôi ngắm nghía rồi liếc qua căn phòng cùa mình. Éc. Toàn là quần áo và quần áo.
Tôi bắt tay vào thu dọn, gấp nó cho vào tủ. Lại đẹp như xưa. Thay quần áo. Rồi
tôi chạy xuống nhà, ngồi phịch xuống ghế sô fa, lấy truyện tranh ra đọc. Chán
quá! Được một lúc, tôi nằm vật ra ghế, miệng lẩm ba lẩm bẩm gọi Triết Vũ đến
đón như tụng kinh. Ai nhìn thấy lại tưởng tôi bị điên cho coi. Haizzzzzz... Và
cuối cùng cũng xuất hiện. Đúng 6h30, Triết Vũ đã đứng trước cửa nhà tôi, ấn còi
xe ra hiệu. Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa. Giật cả mình. Anh ấy đã đứng trước
mặt tôi từ lúc nào. Tự dưng, Triết Vũ cúi người chào, giơ tay trước mặt tôi mỉm
cười nói.
- Chúng ta đi được chưa, tiểu thư?
Tôi bật cười nhìn Triết Vũ, nhún vai.
- Tất nhiên.
Chúng tôi bước lên xe, lại còn nói chuyện rất vui vẻ nữa cơ. Xe bắt đâu lăn
bánh rồi lao vút đi... Nói chuyện được một chút thì tôi lại quay ra ngắm cảnh.
Sáng nay đẹp thật. Bầu trời trong xanh, không một gớn sóng. Tuy hơi se lạnh
nhưn