The Soda Pop
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325092

Bình chọn: 7.5.00/10/509 lượt.

là một đám mây tung hoành khắp bầu trời xanh, cao rộng
kia. Có phải tôi ngốc lắm không? Toàn tưởng tượng những thứ viển vông mà dù cố
gắng như thế nào cũng không thế thực hiện. Bỗng, có ai đó đập nhẹ vào vai, khiến
tôi giật mình, dứt ra khỏi suy nghĩ, trở về thực tại.

- A, Kin? Anh đến lớp em có chuyện gì vậy? (ngạc nhiên)

- Cái con nhóc này, bộ không có chuyện thì không được đến sao? (Kin làm mặt giận)

- Ơ không. Em không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm. (xua tay, lắc đầu lia lịa)

- Vậy thì tốt. (cười tươi như nắng ban mai)

- Hì hì. Mà anh ăn trưa chưa vậy? (hỏi thăm)

- À rồi. Với lại, anh không thấy em xuống căng tin. Em không ăn hả? Nhìn em có
vẻ đói lắm, bụng sôi òng ọc kìa.

- Em không đói...

Tôi gân cổ cãi lại nhưng mẹ ơi, cái dạ dày thân yêu nó lại phản bội tôi nó
không ngừng kêu gào: "Tôi đói rồi, cho tôi ăn đi." Vậy đấy.

- Em ngốc quá.

Kin cười lớn rồi bước ra khỏi lớp tôi. Đúng 15 phút sau, Kin quay trở về với
hai cái bánh mì kẹp chả lụa và một túi nước đậu lành, để xuống bàn rồi nói.

- Đây. Em ăn đi không lại mệt đấy.

- Cảm ơn anh.

Tôi hăm hở, cắm cúi ăn ngon lành. Ôi! Ngon quá. Chỉ có Kin là tốt với tôi như
thế. Kin chỉ ngồi bên cạnh tôi lẩm bẩm gì đó, bộ mặt như giận dỗi, sau đó thì
ngắn tũn như tiếc điều gì đó. Ăn xong, tôi xoa xoa cái bụng no nê của mình, miệng
cười toe toét.

- Hì hì. No thiệt. Kin à!

- Sao vậy? (Kin ngẩng mặt lên nhìn tôi, mỉm cười)

- Anh đúng là người tốt nhất thế gian này luôn. (chu cái mỏ ra, hai tay dang rộng
di chuyển thành hình tròn như tượng trưng cho trái đất)

- Anh mà! (cười mãn nguyện) (tự sướng ghê thật)

Vâng, trong cái giờ nghĩ trưa đó, tôi không còn thấy cô đơn nữa bởi vì vẫn có một
người luôn quan tâm chăm sóc tôi. Và bởi vì tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Được một
lúc, kết thúc giờ nghỉ trưa, Kin chia tay tôi, chạy về phía lớp của anh. Tôi ngồi
đó, cười một mình, mắt nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa. Cảm ơn anh nha,
Kin! Lớp cũng đã đầy đủ tất cả học sinh. Mọi người tấp nập vào phòng thay đồ để
chuẩn bị cho tiết thế dục. Tôi đứng dậy, lấy bộ đồ thế dục cất trong cặp, nhanh
chóng vào phòng thay đồ mặc nó. Khoảng 10 phút sau, chúng tôi tập trung tại sân
trường, ai cũng hăm hở, cười nói vui vẻ còn tôi thì đứng một mình, tự cười mỉa
bản thân. Thầy Lâm - giáo viên dạy môn Thế dục bước ra, huýt còi, ra lệnh bằng
cái giọng ồm ồm.

- Nghiêm!

Học sinh nghe lời răm rắp làm theo. Sau đó, nghiêm giọng.

- Con trai chạy 5 vòng, con gái chạy 3 vòng quanh trướng cho tôi.

- Vâng. (đồng thanh)

Phải công nhận là mệt thật. Chạy một vòng đã đủ vắt kiệt sức con nhà người ta rồi.
Đây lại còn 3 với 5 vòng nữa chứ. Cũng may là tôi đã thực hiện xong. Dừng lại,
tôi thở dốc, mồ hôi cứ chảy trên khuôn mặt. Tự dưng, tôi cảm thấy chân đau khủng
khiếp, lại còn khó chịu nữa chứ. Cúi xuồng nhìn thì thấy chiếc giày đã thấm đẫm
cái chất lỏng màu đó mà người ta gọi là máu. Tôi lê cái thân tới chỗ ghế đá. ngồi
bệt xuống, cẩn thận cởi dày ra. Thật kinh khủng. Chân tôi đã đầy vết cứa và có
hai mảnh dao lam nhỏ ở trong giầy. Ai đã bày ra trò này vậy nhỉ? Có mấy đứa bạn
trong lớp nhìn thấy nhưng cũng làm lơ đi. Hừ. Các người đã muốn như thế thì cứ
làm đi. Tôi sẽ không bao giờ khuất phục đâu. Tôi đến chỗ thầy giáo, lễ phép
nói.

- Em thưa thầy, chân em bị chảy máu nên xin thầy cho em vào phòng y tế à.

- Ừ. Được rồi. Em đi đi. (gật đầu)

Mà số tôi cũng không phải xui xẻo cho lắm nên phòng y tế ở ngay trước mặt. Tôi
cắn răng chịu đựng. Trong phòng y tế, tôi ngồi xuống tự sát trùng vết thương rồi
băng bó lại. Thôi cứ nằm ở đây vậy. Dù sao vào lớp cũng chắng có gí tốt đẹp. Ngả
người xuống giường, bỗng nước mắt tôi cứ tuôn rơi không chịu ngừng. Không được
khóc. Mày phải mạnh mẽ lên. Lần cuối, mình sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi. Tôi
khóc đến sưng cả mắt, sau đó chìm vào giấc ngủ. Tan học, tôi mới dò dẫm mò ra
khỏi phòng ý tế. Tôi lên lớp lấy cái cặp sách thân yêu rồi mới goodbye trường về
nhà. Tôi gồng người đạp xe với tốc độ khủng khiếp. Rầm. Thật không may, đến ngã
rẽ tôi lại không kịp phanh nên chiếc xe thân yêu "hun" vào một chiếc
xe BMW màu đen. Sặc. Chết rồi. Thế nào họ cũng bắt đền tiền bồi thường cho coi.
Oa oa oa. Phải làm gì đây? Mình thật ngu ngốc mà. Người tài xế chiếc xe bước xuống
trông anh ta còn khá trẻ, nhìn tôi, gắt gỏng.

- Cái cô này đi đừng kiểu gì thế hả? Sước hết xe của cậu chù nhà tôi rồi. Cô định
thế nào?

- Tôi... tôi... không cố ý. (ngập ngừng) Vậy tiền bồi thường là bao nhiều ạ?

- Chắc tầm 100 triệu.

Hả? 100 triệu? Trời ơi. Tôi biết đào đâu ra số tiến đó bây giờ. Sao cái số tôi
lại dính với ông thần xui không biết? Tôi e dè nhìn anh ta, ấp úng.

- Để tôi... tôi từ từ trả được không?

- Không cần đâu.

Người con trai là cậu chủ của anh tài xế nói vọng ra, sau đó mở cửa, ra