XtGem Forum catalog
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211802

Bình chọn: 7.00/10/1180 lượt.

cún xuống mặc cho đi đâu thì đi.

Thiên Di xuống lầu như chưa hề xảy ra việc gì, tươi cười vào bếp thực hiện lí tưởng cao đẹp.

Tất nhiên, người không biết nấu nướng thì có học cũng phải biết chút đỉnh.
Nhưng …. Thiên Di lại khác những người bình thường đó, là một người phi
bình thường.

Căn nhà bếp lại trở nên tồi tệ thảm hại dưới bàn tay ngọc ngà của cô công
chúa phá hoại này. Cô ấy lại dập lửa bằng nước mà quên rằng đấy là bếp
gas. Lần này không phải một mà là ba con dao bị thiệt hại nặng nề. Lại
một đóng chén dĩa nữa đến gặp huynh muội nó để than thở.

Đồ ăn không có, chỉ nhìn thấy một “bãi rác” công cộng. Trong tủ lạnh, có
bao nhiêu “của cải”, Thiên Di đều “lôi” chúng ra hết và … triệt tiêu.

Nghe nhiều thứ âm thanh lạ tai phát ra dưới bếp, Vĩnh Kỳ không buồn nhìn
xuống, chỉ cho đến khi khói bóc ra nghi ngút cậu mới hốt hoảng vào xem
xét tình hình.

Nhìn cái đóng trước mặt, Vĩnh Kỳ cứ ngỡ mình….vào lộn nhà. Đôi mắt chớp chớp đến đáng thương, mất một lúc khá lâu để cậu định thần lại và lắp bắp :

_ Em….em…cái….cái…

Đến bây giờ, Vĩnh Kỳ mới nhận ra lỗi lầm của mình và hiểu ra lí do vì sao
Vĩnh Khoa cấm Thiên Di xuống bếp. Nhưng đã muộn mất rồi còn đâu!

Cậu đành trổ tài vậy.

Khác với Vĩnh Khoa, Vĩnh Kỳ chẳng những biết nấu mà cậu còn nấu rất ngon.
Giao việc dọn dẹp phòng khách cho Thiên Di, Vĩnh Kỳ nhanh chóng bắt tay
vào việc để không bị đói.

Bước lên phòng khách, Thiên Di chán nản lau lau chùi chùi …

Cái bình hoa trên phòng khách rơi xuống đất, vỡ vụn.

_ Chuyện gì vậy? – Vĩnh Kỳ nghe tiếng động lạ liền nói vọng lên.

_ Không, không có gì đâu!

Chết rồi! Làm sao đây?

Rột rột …

Tiếng gì vậy nhỉ?

Rột rột…

_ Á, bé cún ….

Quay qua quay lại để lắng tai nghe tiếng động lạ, Thiên Di bàng hoàng nhận
ra mấy đôi giầy trên kệ đang bị “ẻm” gặm nhắm ngon lành, có cả giày của
nó nữa.

Mãi rượt đuổi theo con cún quậy phá, Thiên Di ngày càng làm cho căn nhà tồi tệ hơn. Khăn giấy rơi tứ tung, đồ đạc thì xiên vẹo, không ngay ngắn,
thủy tinh vỡ vẫn chưa thu gom….

_ Lần này mày chết chắc rồi cún ơi. Mày có biết mày đã hại tao thê thảm rồi không? Đứng lại đóooo……

Rầm!

_ Ui cha…

Vì mãi mê rượt đuổi mà Thiên Di không để ý đến cái cây đang lăn lốc dưới
nhà, vì thế nên….mới có tiếng “Rầm!”. Nhưng cũng bù lại, cún con đang
nằm gọn trong tay nó.

_ Mày chết chắc…

Cạch!

Cùng lúc đó, Vĩnh Khoa cũng vừa về tới. Thiên Di vội vàng đứng lên và bỏ con cún ra. Đẩy cửa bước vào, Vĩnh Khoa – với tâm trạng vui vẻ – nhoẻn
miệng cười định trêu Thiên Di nhưng ….nụ cười ấy khựng lại khi cậu nhìn
thấy bộ dạng không còn tệ hơn của Thiên Di và cái căn nhà yêu quí của
mình thì giống như “bãi rác”.

Gương mặt hồng hào theo hiệu ứng trong người chuyển đổi liên tục cho đến khi
đạt được màu sẫm tối đáng sợ. Cố giữ bình tĩnh, Vĩnh Khoa nhỏ giọng nhìn Thiên Di :

_ Do em làm?

*gật gật*

_ Em … đang phá nhà anh sao?

_ Không phải…

Chợt nhớ ra một điều quan trọng, Vĩnh Khoa chau mày :

_ Em không vào bếp chứ?

_ Có…nhưng Vĩnh Kỳ đã dọn rồi. – Thiên Di lấp liếm nhìn người đối diện.

Chất giày lên kệ, Vĩnh Khoa trừng mắt nhìn mấy đôi giày còn lại của mình, cậu quay quắt sang Thiên Di :

_ Cái này …

_ Không phải em làm, mà là nó.

Chỉ ngay xuống dưới chân – nơi con cún đang ngồi ngoan ngoãn – Thiên Di
thành khẩn nhìn Vĩnh Khoa mong được giảm bớt phần nào tội lỗi.

Săm soi con cún hồi lâu, cậu khẽ hỏi Thiên Di với một chất giọng không thể
nào nhẹ hơn nhưng nó hàm chứa cả một cơn thịnh nộ cấp 10 :

_ Em …muốn ăn thịt cầy không?

Trố mắt. Thiên Di bắt đầu hối lỗi, không thể để con cún này gặp chuyện nguy hiểm được, vì đây là “đồ mượn” nên phải trả lại cho khổ chủ. Nó sợ sệt
nhìn Vĩnh Khoa van xin :

_ Con cún này không phải của em đâu. Của Bách Nhật cho mượn…Mai em sẽ trả nó liền. Nha, nha…

Tỏ vẻ không quan tâm, Vĩnh Khoa khoanh tay nhìn thảm cảnh trước mặt, cậu bỗng dò xét Thiên Di :

_ Không còn chuyện gì tệ hại hơn nữa chứ?

*lắc đầu*

Vì trốn tội mà Thiên Di quên mắt một điều : Nó vẫn chưa “thủ tiêu” cái đóng trên lầu.

_ Teng teng, xong rồi, bữa tô…….

Vĩnh Kỳ im bặt khi nhìn thấy cái phòng khách mới mấy phút trước còn “nguyên
vẹn” vậy mà bây giờ lại thành ra thế này…Cuối cùng cậu đã hiểu lí do
Vĩnh Khoa cấm Thiên Di nhiều điều. Vì để bảo vệ cho căn nhà thoát khỏi
bàn tay phá hoại của Thiên Di đây mà.

_ Cũng may còn có đồ để ăn. – Vĩnh Khoa thở phào rồi nhìn sang Thiên Di – Còn cái đóng bừa bộn, cứ để nguyên ở đó. Anh sẽ cho người thay toàn bộ. Ăn tối thôi. ( Nếu anh còn phát hiện ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa
thì em chết chắc ).

Phù. Sao hôm nay hiền vậy trời!

Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, Thiên Di trừng mắt nhìn c