
rồi ôn tồn bảo :
_ Bọn tôi đã chọn khách sạn ở gần …
_ Tại sao tôi phải ở khách sạn trong khi tôi có thể ở cùng đứa em trai yêu quí?
Bật ra một câu hỏi nhạt làm người quản gia im bặt, không dám hé môi thêm
nữa lời vì sát khí quá dày đặt đang bao quanh mình. Ông lại cười hiền
hòa :
_ Vâng, thưa cậu chủ. Vậy để tôi nói với thiếu….
_ Không cần. Tôi muốn nó bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Cũng khá lâu rồi nhỉ?
_ Vâng!
Bước vào xe dưới cái nhìn kính nể của mọi người, chàng trai ấy nhếch môi, hình thành một nụ cười nữa miệng đầy bí ẩn.
-----
Một ngày học nhàm chán.
Thiên Di chán nản vác ba lô về nhà trong tiết trời se lạnh khi gần đến mùa
yêu thương. Nó đang háo hức lắm. Ngày đó, nó sẽ dành một bất ngờ nho nhỏ dành cho Vĩnh Khoa. Nói lời yêu thương chăng?
Mỉm cười. Nó khoan khoái tiến về phía trước với một niềm vui mới. Ngày hôm
nay không có gì thay đổi. Vẫn thế, hai tên bạn cùng bàn vẫn cự nhau âm ĩ rồi giảng hòa, đã vậy, còn báo hại nó bị thầy gọi trả bài, kết quả là
không thuộc bài, chẳng những bị 0 điểm mà còn bị chép phạt. Đúng là hại
bạn!
Giờ ra chơi, Hải Nhân có đến tìm nó, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình
thường, không có gì thay đổi, không có gì ngăn cách. Cả hai vẫn cứ đùa
giỡn cùng nhau như lúc nhỏ, những tiếng cười phá tan bầu không khí im
lặng.
Ngôi nhà lớn dần hiện ra rõ hơn.
Đẩy cửa bước vào nhà, Thiên Di lại hồn nhiên, nhảy chân sáo vào. Thật ngạc
nhiên khi hôm nay Vĩnh Khoa về nhà sớm đến vậy. Chẳng những thế, có cái
gì đó lạ lắm!
Nhìn thấy Thiên Di, Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi, thái độ kỳ quặc ấy làm sóc con
ngỡ ngàng. Giương mắt nhìn Vĩnh Khoa chằm chằm, Thiên Di lo lắng hỏi khẽ :
_ Anh bị sao vậy? Sao hôm nay về nhà sớm thế.
_ Thú vị thật – Đôi mắt pha chút tinh ranh.
Ngẩng người trước thái độ kỳ lạ của Vĩnh Khoa, Thiên Di lẳng lặng quay người
bỏ đi. Nhưng một lực mạnh đến không ngờ đã kéo tay nó lại làm nó ngã
xuống sofa.
_ Nè, anh….anh….bị..gì….vậy..??
_ Rất thú vị.
Vĩnh Khoa chóng hai tay sát mặt nó, cuối người xuống thấp hơn, một tình cảnh rất là romantic. Tim Thiên Di đập rộn ràng, mặt đỏ ửng lên, nó lí nhí :
_ Anh….anh…mà…làm..
_ Chắc nó không làm thế này với em đâu nhỉ?
Kèm theo ví dụ cho câu nói, một cánh môi mềm hạ cánh trên đôi môi mỏng của Thiên Di. Thật nhanh.
Tròn mắt nhìn Vĩnh Khoa, Thiên Di không tin vào điều vừa rồi chút nào. Đưa tay sờ vào môi mình, Thiên Di khẽ nói :
_ Anh…anh…
_ Nữa không?
Nhìn vẻ mặt trêu đùa của Vĩnh Khoa mà Thiên Di tức trào máu. Không ngờ cậu
dám đem nó ra để đùa một quá đáng như vậy. Thật không thể nhịn nổi nữa.
_ Đồ điên. Hôm nay anh bị biến thái à. Anh mà…ưm…ưm..
Lần này, đôi môi mềm không phải là chạm nhẹ, không phải là cái chạm môi phớt lờ nhanh như khi nãy. Mà là một cái hôn.
Cố vùng tay khỏi người của Vĩnh Khoa nhưng không thể. Sức của cậu rất
mạnh. Chỉ còn cách dùng chân. Tuy là chiêu này có nguy hiểm nhưng chắc
không ảnh hưởng lớn đến đời sau.
Thiên Di khẽ chau mày, co chân lên chuẩn bị làm một chuyện tày trời…
One…
Two…
Three…
Go….
Bộp!
Rời môi mình khỏi đôi môi bé nhỏ kia, Vĩnh Khoa khẽ nhếch mép :
_ Hư quá!
Cậu dùng chân mình để kìm chân Thiên Di lại khi nó vừa nhúc nhích. Kế hoạch thất bại thảm hại. Đến lúc này, để bảo vệ mình, Thiên Di mới nhăn nhó
gắt :
_ Thả ra…
Cạch!
Cánh cửa mở ra trong nháy mắt, người vừa bước vào là……Vĩnh Khoa. Cậu trừng
mắt nhìn thảm cảnh trước mặt. Đôi lông mày rậm khẽ chau lại.
Thiên Di hết nhìn Vĩnh Khoa này lại nhìn Vĩnh Khoa kia mà không biết cái quái gì đang diễn ra. Đang đóng phim sao?
Tiến đến trước ghế sofe, Vĩnh Khoa đưa tay kéo Thiên Di đứng lên rồi thản nhiên nói :
_ Đủ rồi!
Rồi quay sang Thiên Di :
_ Ngốc. Nãy giờ hắn có làm gì….
_ Hôn! Hai lần. – Trả lời một cách dửng dưng, người trên ghế sofe đứng
lên, đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn Vĩnh Khoa như khiêu chiến.
Hôn?
Với gương mặt lạnh tanh, Vĩnh Khoa gạt bỏ sự khó chịu trong lòng mình ra, nhìn người trước mặt :
_ Sao anh lại đến nhà tôi?
Không thèm để tâm câu hỏi ấy, người con trai đó đưa tay ra, thoắt cái đã kéo
Thiên Di sà vào lòng mình, vòng tay ngang eo nó, lạnh nhạt nói với chất
giọng bỡn cợt :
_ Vợ em….tuyệt lắm!
Đưa tay cố gỡ vòng tay rắn chắc đang vòng ngang eo mình nhưng không được.
Cùng lúc đó, Thiên Di lại trở về với vòng tay của Vĩnh Khoa trong nháy
mắt. Thật chóng mặt! ^^
Người con trai ấy khẽ cười, ngồi xuống sofa, đưa tay quẹt ngang đôi môi còn vương chút ngọt ngào khi nãy :
_ Từ Thụy Điển về đây mệt thật. Anh không muốn ở khách sạn nên anh đã đến đây. Cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, Vĩnh Khoa? – Đôi mắt
tinh anh chạm ngay cặp mắt khó