Pair of Vintage Old School Fru
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211755

Bình chọn: 8.00/10/1175 lượt.

m, Thiên Di lại tiếp tục rón rén bước trở lại chiếc ghế nhỏ. Đảo mắt khắp căn phòng tối om, đôi mắt sóc con dừng lại ngay một cái cửa sổ nhỏ có ánh sáng len lỏi chiếu vào.

_ Bavo, hà hà, tài leo cửa của mình lại được phô diễn nữa rồi!

Khác với lần bị Vĩnh Khoa bắt gặp tại trận, Thiên Di thành công với lần leo cửa này vì tên canh giữ quá ngu ngốc.

Thoát khỏi căn nhà ấy, công cuộc tiếp theo là guồng chân chạy thật nhanh.

Dùng hết sức lực đang có, Thiên Di cắm đầu mà chạy thụt mạng. Nó chạy ra con đường lớn thì đuối sức. Không còn sức lực để chạy nữa.

Giương mắt nhìn dòng xe cộ “vắng hoe” trước mặt mà sóc con buồn đến tội. Chạy ra tới đây mà bị bắt lại thì không vui tí nào!

Một tia hi vọng mong manh lóe lên khi Thiên Di nhìn thấy chiếc BMW đen
loáng phía trước. Vì đang ở tình trạng nguy cấp nên Thiên Di không dư
thời gian để chú ý nhìn xem chiếc xe ấy ra sao? Có quen hay không?

Không còn sự lựa chọn Thiên Di phóng ra đường, đứng nhìn chiếc xe đang từ từ
chạy đến với một tốc độ như báo. Mắt mở to hết cỡ để trông chờ vào tiếng thắng xe chói tai.

_ Ể, người đó sao quen quá vậy?

Chính An chau mày nhìn “vật thể lạ” trước mặt rồi đưa tay khều Vĩnh Khoa đang chú tâm lái xe hết tốc độ. Cũng nhờ vậy mà Vĩnh Khoa mới phanh gấp.

< két…t….t.>

_ Phù!

Đưa tay gạt phăng giọt mồ hôi trên trán, Thiên Di khẽ thở phào nhẹ nhõm vì
chiếc xe đã phanh lại kịp thời. Không cho người trong xe có cơ hội bước
ra, Thiên Di lập tức chạy lại chiếc xe ấy :

_ Giúp tôi ….. Hả? Vĩnh Khoa? Chính An?

Bất ngờ khi nhìn thấy người trong xe là hai người cực kỳ thân quen. Cả người ngồi trong xe cũng thế.

Đợi đến khi Thiên Di đã yên vị trong cái ghế phía sau, Vĩnh Khoa mới nhếch môi nói với người ngồi bên cạnh :

_ Tài thật! Đúng là con sóc thông minh.

Khẽ cười vì câu nói nhỏ của Vĩnh Khoa, Chính An gửi một tin nhắn cho người
trong tổ chức, trong tin nhắn là địa điểm của Hiếu Thiên. Việc còn lại,
sẽ có người lo liệu.

Chiếc xe lại lăn bánh trên con đường vắng và bắt đầu chạy ra xa lộ, hòa vào dòng xe tấp nập.

Đến lúc này, Thiên Di mới tò mò nhìn Chính An phòng vệ :

_ Nè, Chính An, sao cậu lại có mặt ở đây vậy? Không phải đang ở lớp sao?

_ Kêu bằng anh đi – Chính An tinh nghịch trêu – Anh lớn tuổi hơn em đấy!

Không hiểu nổi thái độ của cậu bạn cùng lớp, Thiên Di hết nhìn Vĩnh Khoa rồi lại nhìn sang Chính An, ngẩn tò te.

_ Cậu nói gì vậy? Bị nhiễm bệnh khùng của tên kia à?

_ Nói ai thế vợ? – Mất bình tĩnh trước sư ngây thơ của cô vợ nhỏ, Vĩnh
Khoa buộc phải lên tiếng giải thích – Chính An lớn tuổi hơn em thật đấy.

Sau một hồi phân tích kĩ lưỡng, Thiên Di nhìn chằm chằm Chính An từ trên xuống dưới rồi “à” lên một tiếng :

_ Thì ra là ở lại một năm sao!

Ở…ở lại lớp?

Chính An trừng mắt nhìn sự ngây thơ vô số tội của Thiên Di mà muốn nổ đom đóm mắt.

_ Ngốc. Một người tài sắc vẹn toàn như anh mà có chuyện ở lại lớp ư? Thật ra, anh đã “trẻ hóa” mình lại để được học cùng lớp với em, tiện cho
việc bảo vệ “thê tử” của tên bạn chí cốt.

_ Trẻ hóa? Là sao? – Đến giờ vẫn chưa hiểu cơ đấy.

_ Chính An đã làm hồ sơ “lậu” để qua mắt Hiệu trưởng. Hiểu chưa!

Vĩnh Khoa ngao ngán lí giải thật kĩ càng cho cô vợ nhỏ hiểu tường tận sự việc.

Khổ thật! Cuối cùng chị ấy cũng đã tiếp thu được sự thật!

-----

Cộp cộp cộp

Tiếng bước giày lạnh tanh phả vào không trung, căn phòng màu đỏ đầy huyền
năng. Tấm rèm bay phấp phới trong gió hệt như đang muốn vùng khỏi cái
giá trên bậu cửa sổ để được hòa mình cùng làn gió kia.

Chiếc khuyên tai màu bạc được nắng chiếu vào lấp lánh, làm sáng bừng gương mặt của người ngồi đó.

Cạch!

Nghe tiếng mở cửa, vẫn gương mặt đang hướng ra ngoài, cất giọng hờ hững :

_ Lần sau vào nhớ gõ cửa!

_ Vâng, tôi sẽ nhớ. Thưa giám đốc, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, cậu có thể bay bất cứ lúc nào.

Người đàn ông trung niên khúm núm cuối đầu đầy kính cẩn, sợ sệt rồi quay bước trở ra.

Cười nhạt một cái, người con trai đang ngồi trên chiếc ghế xoay bổng đứng
lên, đưa tay lấy cái áo khoác trên bàn, chỉnh chu lại trang phục rồi
khoan khoái duỗi thẳng chân, bước ra ngoài giọng với theo người trung
niên khi nãy :

_ Tôi sẽ đi, ngay bây giờ!

Áng mây thứ 30 : Người lạ mặt

Kim đồng hồ ai quay mà chạy?!

Dòng thời gian ai đẩy mà đưa?!

Có duyên thì ngàn năm cũng gặp.

Không duyên có gặp cũng như ko

_ Chào cậu chủ, chào mừng cậu trở về Việt Nam!

Sân bay tấp nập người, ấy vậy mà một dáng người anh tuấn bước xuống lại im
ắng đến lạ. Hai hàng vệ sĩ kính cẩn đứng vây hai bên đầy uy nghiêm chào
đón người mới bước xuống máy bay. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chàng trai
ấy, ngưỡng mộ, sợ hãi, kính trọng …điều có.

Người quản gia niềm nở cuối chào