
br/>
Linh hít một hơi thật sau trước khi đưa ra biện pháp:
- Mình sẽ không nhận thêm ai làm bạn trai cho tới khi cậu sánh vai cùng bác sĩ Quân.
- Thật sao. - Tôi có chút nghi ngờ trước quyết định dũng cảm này của Linh. - Cậu chấp nhận thiệt thòi vì mình à?
- Tất nhiên rồi. - Linh niềm nở nói. - Mình mong muốn có một buổi hẹn hò đôi với đứa bạn thân nhất nhiều năm rồi.
- Lần này cậu nhất quyết ép buộc mình hả. - Tôi cười tủm tỉm. - Nếu mình đi bây giờ cậu sẽ không buồn chứ?
- Không. - Linh cố gắng kéo dài giọng nói ra. - Chúc cậu lần đầu tán tỉnh đàn ông thuận lợi.
So với những lần bị Linh ép buộc đi tìm bạn trai thì lần này tôi thấy ít bực bội nhất. Chính xác là tôi chẳng bực bội một chút nào mà ngược lại còn thấy phấn chấn tinh thần hơn. Giống như chuẩn bị tham gia một cuộc thi lớn mà được cổ vũ nhiệt tình. Tôi cứ đi dọc hành lang bệnh viện mà suy nghĩ xem làm sao để anh ấy chấp nhận cho cả hai có cơ hội tìm hiểu nhau trước khi mối quan hệ của chúng tôi gần gũi hơn. Đúng như Linh nói, sau tất cả những chuyện xảy ra thì đừng nên hoang phí từng giây, từng phút được sống trong cuộc đời. Tôi phải thay đổi lối sống bỏ mặc tương lai của mình ngay bây giờ trước khi mọi chuyện không cứu vãn nổi nữa.
- Chào em.
Ngoại trừ bố và Linh ra có lẽ đó là giọng nói duy nhất trên đời tôi muốn được nghe trong lúc này. Anh đứng phía sau tôi, mặc chiếc áo blouse trắng trông thật bảnh bao, nụ cười của anh cho tôi biết rằng anh đã trở lại là bác sĩ Quân luôn biết quan tâm, lo lắng cho mọi người.
- Chào anh. - Tôi bắt đầu có cảm giác ngại ngùng khi nhìn thẳng vào anh. - May quá! Em đang muốn tìm ai đó để trò chuyện.
Quân chắp hai tay sau lưng:
- Anh cũng thế. Trùng hợp là cả hai chúng ta đều muốn cùng một điều vậy sao không làm điều đó cùng nhau. Tìm nơi nào đó nói chuyện nhé.
- Được thôi.
Tôi gật đầu, rảo bước theo anh tới cuối dãy hành lang. Anh mở tung cửa sổ để gió lùa vào mang theo hương thơm mát rượi của buổi sáng. Đã bao giờ tôi nói nơi tôi đang đứng thật yên bình chưa nhỉ. Tôi không nhắc tới vị trí chính xác mà tôi ám chỉ khoảng cách gần gũi giữa tôi và anh.
- Vậy… - Tôi ngập ngừng. - Anh nói trước đi.
- Đầu tiên. - Giọng của anh cũng hơi ngập ngừng một chút rồi anh nở một nụ cười xóa tan sự ngập ngừng đó. - Đầu tiên, anh muốn xin lỗi em vì cách cư xử của anh ngày hôm qua. Đó là mặt xấu trong con người anh mà anh không muốn ai, nhất là em trông thấy cả.
- Con người có ai hoàn hảo đâu anh. - Hai tay tôi bện chặt vào nhau khi nhớ lại anh ngày hôm qua. - Ai cũng có mặt xấu, mặt tốt vì thế khi một người được gọi là người tốt chỉ là do mặt tốt của anh ta lộ ra ngoài nhiều hơn mặt xấu ẩn sâu trong lòng thôi.
Anh nhăn mặt lại:
- Em đang tìm cách chứng minh người xấu và người tốt chỉ là một thôi đấy à?
Tôi lắc đầu:
- Em muốn anh không phải cảm thấy có lỗi khi để em trông thấy mặt xấu của anh.
- Cảm ơn em. - Giọng nói của anh rất chân thành. - Anh chỉ muốn gặp em để nói vậy thôi. Còn em, muốn nói về việc gì?
Thật đáng tiếc bởi công sức cổ vũ của Linh đã đổ sông đổ bể hết. Không có mặt anh đầu tôi nở ra rất nhiều điều muốn nói như gà đẻ trứng vậy mà khi đứng trước mặt anh tôi lại im thin thít, chẳng dám nói câu gì. Sao tôi lại có cảm giác như thể đang đứng trước hội đồng tuyển chọn nhân viên làm việc nhỉ.
- Chắc có nhiều điều quá nên em chưa nghĩ ra phải không. - Anh mỉm cười. - Thế này đi, chúng ta tới nhà chị Loan để em có thời gian suy nghĩ nhé.
- Được ạ! - Tôi mừng như bắt được kim cương. - Nếu không làm phiền anh.
- Không phiền đâu. - Anh cởi chiếc áo blouse ra. - Anh đã kể cho em nghe là anh làm việc trong bệnh viện cốt yếu chỉ để tìm ra các nhà ngoại cảm chưa.
- Anh nói thật chứ? - Tôi hỏi. - Anh có thể kiểm tra toàn bộ mọi người sao?
Anh chỉ tay vào đôi tai của mình:
- Có thể sẽ bỏ sót nhưng vẫn còn hơn không tìm nổi ai. Anh không được linh hoạt như Phạm Hòa, cậu ấy làm chuyện này tốt lắm.
- Anh ta ra sao rồi? - Tôi vờ hỏi thăm tên đáng ghét đó chỉ để lấy lòng của anh. - Vẫn phải cảm ơn anh ta đã góp công to lớn trong việc thả tự do cho em.
- Anh không biết. - Giọng của anh có vẻ trầm hẳn. - Cậu ấy không liên lạc từ hôm qua tới giờ.
- Anh đừng lo quá. - Tôi mỉm cười. - Do di động của anh ta đang ở cửa hàng sửa chữa nên anh ta không thể liên lạc được với ai.
- Phải rồi, thay mặt cậu ta cảm ơn em đã giữ hộ chiếc di động. - Anh Quân vỗ nhẹ vào vai tôi. - Và còn đem nó đi sửa nữa.
Tôi sờ lên bờ vai vừa được anh ấy chạm vào. Một cảm giác thật lạ kỳ. Nhận thấy anh chỉ vui vẻ khi tôi nhắc tới chuyện của bạn anh nên tôi được thể tiếp tục hỏi thăm:
- Hôm qua, Phạm Hòa có vẻ rất mất bình tĩnh và giận dữ nữa. Anh ấy sẽ ổn thôi, đúng không?
- Anh mong vậy. - Quân thở dài. - Anh đã nhờ tiến sĩ nhắn tin cho mình nếu Phạm Hòa